Nga Mỵ
Chương 516 :
Ngày đăng: 16:47 19/04/20
u được. Mỗi một tiểu cô nương đều ao ước có được một tiểu sủng vật nhanh nhạy, thông minh và khả ái làm bạn. Sau này nhận thấy được thiện ý của nàng, nó liền gắt gao dính bên người nàng, một bước không rời.
Hồ ly là một loài động vật giảo hoạt, Huyễn Mị Yêu Hồ lại càng giảo hoạt , có địa vị là sủng thú duy nhất của Phần Bích Thấm, nó siêng năng giả vờ dễ thương làm nũng được một thời gian thì mới bắt đầu lộ ra một chút “ bộ mặt thật”
“A Hồ, ngươi ngoan ngoãn tu luyện đi có được hay không?” Phần Bích Thấm luôn nói đi nói lại câu này với tên gia hoả hết ăn lại nằm.
Yêu Hồ quá mức chọc người yêu thích cho nên Phần Bích Thấm vẫn coi nó trở thành “người trong nhà”, không để cho nó nhận thức mình thành chủ như những linh thú khác mặc dù nàng biết rõ thành tựu tương lai của nó nhất định sẽ rất cao.
Yêu Hồ chỉ là Yêu Hồ, không phải là nô bộc hay công cụ tác chiến của nàng.
Đối với sự thúc giục, khuyên bảo của Phần Bích Thấm thì Yêu Hồ chỉ đáp lại bằng cách bổ nhào vào lòng ngực mềm mại thơm tho của nàng cọ qua cọ lại sau đó dùng chóp mũi chạm chạm vào hoa tai đồng đang treo ở trên cổ nàng. Nó không muốn tu luyện, nó muốn ăn đan dược.
Thật là một gia hoả ỷ sủng sinh hư.
Mặc dù Phần Bích Thắm có nhiều bất mãn với nó, nhưng sau cùng kết quả là nàng luôn khuất phục công lực làm nũng của nó, từ hoa tai đồng lấy ra đan dược cho nó ăn giống như ăn kẹo.
May mà nàng thân là Thánh Nữ Đan tộc , bản lĩnh luyện đan cũng vô cùng xuất sắc, đổi lại là một người khác, cho dù đập nồi bán sắt cũng không thể nào nuôi nổi con hồ ly khó chiều này.
Thậm chí nàng có chút hoài nghi, có phải tên lười biến giảo hoạt này nhìn trúng điểm này nên mới sống chết bám theo nàng hay không.
Bởi vì Yêu Hồ, có thể trình độ luyện đan của nàng không phải là mạnh nhất trong Đan tộc nhưng luyện chế đan dược cung cấp cho linh thú thì phẩm chất tuyệt đối vượt trội nhất trong Đan tộc. Nguyên nhân đơn giản là vì quen tay quen việc, có Yêu Hồ bên cạnh cứ cách hai ba ngày lại dùng ánh mắt tội nghiệp đòi ăn, bản thân nàng lại không thể cứng rắn từ chối cho nên luyện chế đan dược cho Linh thú muốn không tốt cũng không được.
Cho dù lúc nàng bế quan tấn cấp, chuyện đầu tiên cần chuẩn bị không phải là đan dược cần dùng trong lúc bế quan mà là “lương thực” cho Yêu Hồ.
Thời gian trôi qua vội vàng, thoáng một cái đã mấy trăm năm, cho dù Yêu Hồ lười biếng như thế nào thì cũng bị một đống đan dược tích tụ ra tu vi cấp năm, sau đó dưới sự che chở, giúp đỡ của Phần Bích Thấm lại thành công Độ Kiếp. Chuyện đầu tiên nó làm chính là nhào vào trong lòng ngực của Phần Bích Thấm lớn tiếng nói : “ Ta sẽ luôn bên cạnh nàng, nàng gả cho ta có được hay không?”
Hai người bọn họ cũng sớm đã không thể rời bỏ lẫn nhau, có lẽ hữu tình, thân tình, tình yêu, một phần đã trở thành thói quen, vượt trên cả tình yêu nam nữ, quan hệ của bọn họ không tính là quan hệ chủ tớ, thầy trò, bằng hữu, thân nhân, tình nhân, nhưng giữa hai người lại có một mối quan hệ ràng buộc vô cùng sâu sắc.
Nhớ tới sau khi mình sống lại vừa mở mắt liền nhìn thấy “người”, mỹ nam tử đệ nhất của đại lục Tấn Tiềm? Nàng dường như có chút mong đợi.
Đảo mắt lại là mười năm. . . . . .
“A Thấm, nhìn xem ta có phải là mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong nhất đại lục Tấn Tiềm không?” Yêu Hồ vừa độ toàn bộ bảy đạo lôi kiếp liền khẩn cấp hoá hình người hướng về phía Phần Bích Thấm “dùng tay tạo dáng” ra sức phóng điện.
Cho dù không sử dụng ảo thuật hay mị thuật, chỉ dựa vào thiên phú của bản thân Yêu Hồ sau khi Hoá Hình tuyệt đối có bản lãnh mê chết người không đền mạng.
Phần Bích Thấm kinh ngạc nhìn hắn bình an vô sự đứng trước mặt, chính là bộ dáng kia trong trí nhớ , cảm giác tay hắn cánh tay vòng qua eo ôm nàng thật chặc.
A Hồ của nàng thật sự đã Hoá Hình trở thành một nam nhân chân chính.
Nàng vẫn chưa có thói quen thân cận với người khác phái như vậy. Nhưng mà Yêu Hồ chớp chớp đôi mắt hồ ly mị hoặc theo thói quen mà muốn cọ cọ trên người nàng…..
Được rồi! từ bây giờ, nàng phải cố gắng thích ứng với một đạo lữ vừa nhiệt tình, vừa dính người lại vừa quá mê người.
Hơn ba ngàn năm tịch mịch đợi chờ rốt cục đã nở ra một đoá hoa rực rỡ ngọt ngào.
. . . . . .
Bất kể là Yêu Hồ và Phần Bích Thấm, hay là Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương và Chu Chu, tình cảm của bọn họ cũng không phải là tình yêu đơn thuần, trong đó trộn lẫn rất nhiều những cảm xúc khác, so với tình yêu càng sâu sắc hơn.