Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 105 : Nguyên Thư Đệ Nhất Chủ Giác Hạ Sơn
Ngày đăng: 12:18 18/04/20
Ngày hôm sau, Thải Vân đồng tử tỉnh lại thì thấy mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, mà vị tân đại ca Tiêu Dao Tử kia đang đứng bên giường nhìn mình cười cười, vội vàng xưng tội, bật người trở dậy. Ăn xong cơm sáng, Thải Vân đồng tử ngồi trên xe ngựa hắn an bài rời đi. Trước khi Vân Phiên đi, Trương Tử Tinh thấy rõ ràng vẻ mặt tiếc nuối của đồng tử, lòng thầm xấu hổ.
Cầu mưa thành công tạo khí thế rất lớn, việc tiếp đó là đem sự kiện này tuyên cáo thiên hạ, khiến người người đều biết Đại Thương thiên tử được thượng thiên chiếu cố. Công cụ tuyên truyền chủ yếu là tờ tin nhanh Đại Thương Quý Khan, lại có cả ấn phẩm đặc biệt Quý Khan Tăng Khan, trong đó giới thiệu qua lần cầu mưa này, thậm chí còn có một loạt hình ảnh sinh động minh họa. Ngoài ra còn đăng vô số lời bình luận, trong những lời này, Thiên tử bị thần thánh hóa như là người đại diện của Hạo Thiên thượng đế dưới trần gian, nhất cử nhất động đều là đại biểu ý chí của Ngọc Hoàng, không được phản kháng. Nếu đem mớ phiến luận này đăng ở hậu thế, tất bị người chỉ trích, nhưng ở thì đại này lại được toàn dân tin tưởng vô cùng.
Thiên tử không tiếc tính mệnh cầu Hạo Thiên thượng đế đã bắt đầu lưu truyền trong bình dân và giới nô đãi, cấp cho quảng đại quần chúng bị hạn tai hi vọng và đấu chí, trở thành vũ khí thu hút dân tâm cực kì hiệu quả. Những lời phỉ báng lưu ngôn trước đó không cộng tự phá – ai bảo trời muốn hàng tội thiên tử? thiên tử rõ ràng là được thượng thiên chiếu cố, ngươi không thấy lời thề vừa dứt, thượng thiên đã ban cho mưa lành, trừ thiên tử ra còn có người nào có đức vọng như thế? Dưới sự dẫn dắt của thiên tử, Đại Thương nhất định sẽ vượt qua cửa ài này, thoát ra khốn cảnh.
Trương Tử Tinh cảm nhận được lực lượng tinh vân kim sắc trong cơ thể tăng mạnh, lợi ích vô cùng, lòng biết sách lược thành công, không khỏi đắc ý: vừa có thể thu phục nhân tâm, lại có thể giúp bản thân ngày càng cường đại, loại chuyện tốt như vầy ai không muốn chứ?
Tất nhiên, hắn cũng minh bạch: tuy đã giải quyết được nguy cơ tín nhiệm, một lần nữa nắm chắc dân tâm, nhưng vấn đề hạn hán về căn bản vẫn chưa được giải quyết. Sự tình cấp bách bây giờ, một là nhanh chóng tìm diệt Hạn bạt, hai là triển khai dân vận, tích cực tiến hành tự đối phó thiên tai. Để kích thích dân chúng, Trương Tử Tinh tiếp tục tiến hành vài lần tạo mưa nhân tạo, tất nhiên lần này chỉ sử dụng phương án II gọi là làm cái trang trí thôi.
Trong Ngọc Hư Cung núi Côn Lôn, Giáo chủ Xiển giáo Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên Bát Bảo Vân Quang, phía dưới là một lão nhân tóc bạc đầy đầu, thần sắc vô cùng kính thuận.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cất tiếng nói: "Khương Thượng, ngươi lên Côn Lôn bao lâu rồi?"
Thì ra lão nhân này chính là Khương Tử Nha, thấy sư tôn hỏi vậy, vội vàng hồi đáp: "đệ tử 32 tuổi lên núi, hôm nay đã 72 tuổi rồi".
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi: "tu vi cảnh giới của ngươi đã đạt tới mức nào?"
Làm sao, đường ra ở chỗ nào? Bóng trắng đảo mắt nhìn địa hình xung quanh, buồn bực tới cực điểm, đây là lần đầu ả gặp phải tình cảnh thế này, đường đường là Hạn thần lại lạc đường!
"Không cần tìm nữa, ngươi hiện tại chỉ có một đường chết mà thôi…" Một thanh âm kỳ dị vang lên, phảng phất như hỗn hợp của rất nhiều âm sắc, khiến cho Nữ Bạt lập tức nổi lên một cảm giác bất tường.
Lại nói, đoàn gió đen dựa vào tác dụng của chiếc ô to, thuận lợi dựa vào khí lưu trong không trung, dễ dàng hạ xuống đất, lộ ra thân hình Phi Liêm. Phi Liêm kinh dị nhìn chiếc "ô" đã nhanh chóng xẹp lại, không ngờ đồ vật này thực như Thiên tử đã nói, có thể lên trời mà hạ xuống, dù khí lưu trong không trung cũng có chút nguy hiểm, nhưng bằng kinh nghiệm phi hành của hắn nhiều năm, cuối cùng vẫn an toàn hạ xuống.
Sự thật, cho dù không dùng chiếc "ô" này mà hạ xuống như bóng trắng, với tu vi của Phi Liêm cũng không bị thương tích gì lớn, nhưng chiếc ô này gây cho hắn sự chấn hãm vô cùng lớn, chất liệu của chiếc ô này xem ra chỉ là loại cực kỳ phổ thông chứ không phải pháp bảo, không ngờ lại có diệu dụng như vậy. Điều này có nghĩa một người phàm nhân không có chút pháp lực cũng có thể dựa vào nó mà lướt gió hạ xuống.
Nghĩ đến đây, Phi Liêm không khỏi rùng mình, đối với vị Thiên tử sáng tạo ra vật này càng thêm vài phần kính sợ.
"Chẳng nhẽ phải thực sự chọn lựa thần phục?", Phi Liêm thấp giọng tự nói, ánh mắt hiện ra một tia không cam lòng, đột nhiên cảm giác có người đang tiến lại đây rất nhanh, lập tức trầm người quát hỏi: "là ai?"
Phía trước truyền lại tiếng đáp: "phía trước có phải là Thượng đại phu Phi Liêm đại nhân?"
Nghe được câu trả lời của Phi Liêm, một bóng đen tiến lại hành lễ nói: "Tiểu nhân là Ám Ảnh, phụng chỉ ý của Bệ hạ tới tiếp ứng đại nhân. Thượng đại phu đã dụ địch thành công, xin tức tốc theo tiểu nhân hồi phủ nghỉ ngơi, yêu mị kia tự có cao nhân đối phó".