Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 126 : Binh giả, quỷ đạo dã

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Sau khi Thải Vân đồng tử đi, Trương Tử Tinh tìm được tình báo trọng yếu lập tức khẩn cấp trở lại cung, ngay trong đêm triệu Thượng đại phu Phi Liêm vào cung.



Phi Liêm từ sau sự kiện Nữ Bạt, cũng đã được những ngày nhàn nhã, dù sao cũng không có chuyện gì mới nên cũng thoải mái.



"Phi Liêm khanh gia, quả nhân lần này triệu ngươi đến là có nhiệm vụ trọng yếu" Nghe câu này, Phi Liêm trong lòng không khỏi hồi hộp, nhiệm vụ trọng yếu theo như lời Thiên tử, tám chín phần mười là chuyện khó giải quyết.



"Ái khanh lần trước dẫn dụ Nữ Bạt đã lập công lớn, Quốc sư cuối cùng đã thuận lợi tiêu diệt yêu tà, quả nhân rất vui mừng, chẳng biết Ác Lai thương thế đã khỏi hẳn chưa?"



Vừa nghe hai chữ Quốc sư, Phi Liêm âm thầm lưu tâm, trong miệng đáp: "Đa tạ bệ hạ quan tâm, khuyển nhi cơ bản đã khôi phục, ngày sau là có thể hồi cung nghe bệ hạ sai khiến".



"Trước mắt có hai đại sự, đều là sắp xảy ra, không là khanh gia thì không thể giải ưu cho quả nhân" Trương Tử Tinh ngữ khí đầy vẻ ngưng trọng, "Ngày đó tiêu diệt Nữ Bạt, vốn là vì cứu thiên hạ vạn dân, không ngờ lại dẫn xuất ra một kẻ đối đầu lợi hại".



Phi Liêm nghe vậy, tim đập nhanh lên một tiếng, lập tức đoán được thân phận của kẻ "đối đầu" kia, chỉ nghe Thiên tử quả nhiên nói: "Kẻ đối đầu chính là Vũ thần Ứng Long của Hoàng Đế, pháp lực cao cường, còn trên cả Nữ Bạt, không phải là Thượng đại phu thì không thể thắng địch…"



Phi Liêm năm đó lấy hai đánh một, mới ngăn chận được Ứng Long, ngày nay hắn tu vi tổn hao nhiều, lại đơn độc một người, sao dám cùng Ứng Long đối địch, lập tức vội vàng nói: "Ứng Long là thượng cổ chi thần, pháp lực cao thâm, cuộc chiến năm đó từng đại hiển thần uy, không phải là loại đại thần có thể thắng được. Việc này nếu Quốc sư



Không tự mình ra tay, thì không có khả năng thắng".



Trương Tử Tinh sắc mặt do dự, nói: "Khanh là người quả nhân tin tưởng, quả nhân cũng không dấu diếm, Quốc sư ngày đó nghịch thiên mà thi triển thần thông mà gọi mưa xuống, giải trừ hạn ách, đã thương tổn đến nguyên khí, chỉ sợ chưa chắc có thể thắng được Ứng Long".



Phi Liêm đã sớm đoán được trận mưa kia cũng không phải là do công lao của Thiên tử cầu nguyện. Hắn dù sao thân đã trải qua cuộc chiến Hoàng Đế Xi Vưu năm đó, cũng từng hoài nghi làm mưa xuống giải trừ hạn tai cho thiên hạ là do Ứng Long gây nên, chẳng qua theo lý thuyết. Cho dù là Ứng Long, cũng không thể làm cho cả thiên hạ đồng thời mưa xuống, nghe Thiên tử nói như vậy, mới biết được là do vị Quốc sư thần thông quảng đại kia, trong lòng không khỏi kính sợ.



"Bệ hạ, hạ thần thật sự lực lượng có hạn, đến lúc đó chỉ sợ phụ lòng tin của bệ hạ, việc Ứng Long, xin bệ hạ thứ cho. Nếu là việc khác nằm trong khả năng, hạ thần tất không dám cự tuyệt".



Trương Tử Tinh thấy Phi Liêm lần nữa chối từ đối phó việc Ứng Long, thở dài: "Được rồi. Quả nhân khiến cho Quốc sư lại vất vả một lần nữa rồi, ái khanh hãy đi giúp cho quả nhân một việc khác dể dàng hơn".



Phi Liêm cũng cẩn thận, không bởi vì câu "dễ dàng" của Thiên tử mà yên lòng, cẩn thận hỏi: "Xin bệ nói ra chuyện thứ hai kia".




Vi Phiền theo sự bình tĩnh của Thiên tử mà nhìn ra, việc ngày mai quả nhiên sớm đã lộ, thầm nghĩ may mắn đồng thời cũng phát khổ: chức Thượng đại phu này, chính là lấy tính mạng hai con trai cùng một nữ nhi mà đổi lấy.



Sự thật là, đối với lời của Vi Phiền, Trương Tử Tinh cũng không phải là không có tin hoàn toàn, hơn nữa việc tứ đại chư hầu, cũng không phải là việc thường, cũng phải từng bước xác định việc này, Trương Tử Tinh sau đó lập tức triệu đến một trong số đó, Bắc bá hầu Sùng Hầu Hổ.



Trương Tử Tinh trước tiên dò hỏi Sùng Hầu Hổ thật lâu, rồi không nói gì, Sùng Hầu Hổ bị chiêu tâm lý chiến này làm cho thấp thỏm bất an, sau đó Trương Tử Tinh lại thản nhiên hỏi hai câu.



Câu đầu tiên: "Quả nhân trước nay lấy Sùng khanh làm trung nghĩa chi thần, Sùng khanh cũng biết trung nghĩa gì gì? Người trung nghĩa, khí tiết đến chết cũng không thay đổi.



Sùng Hầu Hổ trong lòng vốn có quỷ, nghe nói như thế thì càng thêm bất an.



Thiên tử ngay sau đó lại hỏi một câu, hoàn toàn đánh thẳng vào phòng tuyến trong lòng của hắn: "Việt vương…… đến tột cùng là đã cho ngươi những ưu đãi gì?"



Sùng Hầu Hổ mồ hôi chảy ròng ròng, quỳ rạp xuống đất, vội vàng giải thích: "Việt vương… Việt vương muốn kích động đông tây nam bắc tứ hầu mưu nghịch, hạ thần tâm niệm bệ hạ chi ân, quả quyết cự tuyệt, xin bệ hạ minh giám".



Trương Tử Tinh đối với việc này cũng là thử lòng, quả nhiên chứng thực giả thiết, tự nhiên không tin lời của Sùng Hầu Hổ: "Quả nhân tại vị đã từng hứa với ngươi Vĩnh Trấn Bắc Địa, đời đời làm vương, đây là hậu ân thế nào, đáng tiếc ngươi làm cho quả nhân rất thất vọng, quả nhân thật đau lòng vô cùng, ngươi còn không nói thật mọi chuyện ra…"



Sùng Hầu Hổ vô cùng sợ hãi, khấu đầu không ngừng, đem sự tình ngày ấy nhất nhất nói ra, chính là nói sơ qua sự tình của tứ hầu với Vi Tử Khải. Sùng Hầu Hổ cũng không ngốc, hắn biết nếu chỉ nói ra sự tình của tam hầu kia, Thiên tử cũng khó mà không sinh nghi với mình, nhưng hắn nhưng không có bỏ qua Ngạc Sùng Vũ, nói ra Ngạc Sùng Vũ thực có thể sớm đã cấu kết với Vi Tử Khải, lúc trước bốn người tập hợp tại dịch quán chủ ý cùng là do Ngạc Sùng Vũ nói ra, rồi sau đó Vi Tử Khải tiến vào dịch quán, thân vệ của Nam bá cảnh giới bên ngoài cũng không có nửa điểm "phát hiện", lời nói cũng rất là phối hợp với Vi Tử Khải, điểm này, cũng không phải là oan uổng cho Ngạc Sùng Vũ.



Trương Tử Tinh đối với biểu hiện của Ngạc Sùng Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vốn đang đem vị Nam bá hầu này liệt vào đối tượng hiềm nghi trọng yếu, hiện tại xem ra tuyệt đối là đồng mưu với Vi Tử Khải.



Năm đó Vi Tử Khải bởi vì tại Chiêu tuyên điện cùng Trương Tử Tinh một phen "chư hầu nguy cơ luận" tranh đoạt ngôi Thái tử đã bại, hôm nay lại muốn kích động chư hầu, cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, liên tưởng đến việc Thải Vân đồng tử đến triều ca, Trương Tử Tinh trong lòng đối với kế hoạch của Nữ Oa đã có sự hình dung đại khái - lợi dụng dã tâm của thành viên tông thất của Đại Thương, mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế, mà lấy đi cái tính mạng của Thiên tử là hắn, đối với việc tranh đoạt Hoàng quyền của nhân gian, cũng chỉ là việc bình thường, nàng ta cũng không bị nhiễm nhân quả nghiệp lực, cho dù có, cũng đã có Thải Vân đồng tử đã bị trục xuất làm quỷ thế mạng. Một khi Thiên tử bị giết chết, sát kiếp theo đó thuận thế mà dậy, rồi sau đó lại lộ ra "Thiên mệnh chân chủ" mà thống lãnh chư hầu tiêu trừ phản nghịch phát động chiến loạn đại quy mô…



Trương Tử Tinh trong lòng đại hận, nhưng vẫn khống chế được cảm xúc ổn định Sùng Hầu Hổ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến tình tiết Phí Trọng phái Khương Hoàn ám sát Trụ vương, hãm hại Khương Hoàng hậu trong tiểu thuyết, trong đầu linh quang chợt lóe, nhất thời sinh ra một mưu kế.



"Âm ở trong dương, không có đối với dương…"