Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 128 : Chích ngữ tẩu thải vân

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Quần thần thấy Trương Tử Tinh lấy lại tinh thần đứng lên, không có một chút dấu hiệu trúng độc đều quỳ xuống, tung hô vạn tuế.



"Mới vừa rồi Mẫu tân quân thượng cũng đã nói, quả nhân là Thiên tử, vâng mệnh trời, ngay cả ngươi có muôn vàn quỷ kế, cũng không thể nghịch thiên" Trương Tử Tinh lạnh lùng nhìn Vi Tử Khải mặt như tro tàn, ánh mắt dừng ở trên người Nam bá hầu Ngạc Sùng Vũ: "Ngạc Sùng Vũ, ngươi cấu kết Việt vương, ý đồ mưu phản, hôm nay còn có gì để nói?"



Ngạc Sùng Vũ không nghĩ tới Thiên tử lại có thể "chết đi sống lại", trong lòng kinh sợ quả thật không thể dùng lời để hình dung, cắn răng kêu lên: "Hôn quân, ngươi hoành thi bạo chánh, ta bị buộc bất đắc dĩ mới phản kháng. Tứ hầu ta lần này nhập đô, chính là vì muốn bảo toàn căn cơ thiên hạ chư hầu, nếu ngươi còn không biết đổi ý, tứ lộ quân mã tề tiến, dạy cho biết thế nào là ngọc đá cùng tan!"



"Nghịch thần! Đừng vội vọng ngôn! Sùng Hầu Hổ ta đối với Thiên tử trung trinh không hai lòng, đừng có gộp với thứ dơ bẩn như ngươi!" Không đợi Trương Tử Tinh mở miệng, Sùng Hầu Hổ đã đi ra, chỉ vào Ngạc Sùng Vũ mở miệng mắng to: "Hôm nay ngươi ý đồ mưu nghịch, đúng là tự tìm đường chết!"



Ngạc Sùng Vũ không nghĩ tới Sùng Hầu Hổ nhanh như vậy đã đá ngược lại, vừa sợ vừa giận, lại nghe Cơ Xương thản nhiên thêm một câu: "Phản nghịch chi thần, tội không thể thứ".



Con mẹ ngươi! Quá sức là giảo hoạt! Ngạc Sùng Vũ phẫn nộ vô cùng, lại thấy Khương Hoàn Sở im lặng không lên tiếng, lập tức cắn răng hạ lệnh quân sĩ hướng tới tế đàn mà tấn công, mấy quân sĩ này đều là thân vệ của hắn, chỉ nghe theo hiệu lệnh của hắn, lập tức hướng tới Thiên tử cùng quần thần mà tấn công.



"Nghịch tặc! Nhận lấy cái chết!" Một thanh âm từ xa xa truyền đến, người còn chưa tới, hai thanh roi như giao long đã tới trước, khí thế sắc bén áp sát bức quân sĩ đang áp tới tế đàn đều lui về phía sau, ai trốn tránh không kịp đều bị đánh cho tan nát giữa tràng.



Ngạc Sùng Vũ vừa thấy song tiên, sắc mặt nhất thời đại biến, run giọng nói: "Văn Thái sư!"



Văn Thái sư không phải đi rồi sao? Chẳng lẻ… Ngạc Sùng Vũ nhìn thấy khuôn mặt trấn định của Thiên tử, không khỏi rùng mình một cái.



Lúc này bốn phía ầm vang tiếng quân hô, cũng không biết là bao nhiêu nhân mã, mà cặp song tiên sau khi bức bách quân sĩ ra khỏi tế đàn, bay lên giữa không trung, hạ vào trong tay một người, đúng là đích Thái sư Văn Trọng cỡi Mặc kỳ lân.



Văn Trọng vỗ Mặc kỳ lân chậm rãi hạ xuống, hướng tới Trương Tử Tinh hành lễ nói: "Lão thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội".


"Vân đệ, bằng hữu quý tại giao tâm, đệ và ta khi quen biết cũng không biết đến thân phận, chỉ vì mới gặp đã thân. Đệ mặc dù thân mang trọng trách, vi huynh cũng chưa từng ép hỏi đệ. Cho dù vi huynh trúng độc có quan hệ tới đệ, vi huynh cũng chưa từng trách đệ, ta đã là đại ca, cũng sẽ không bao giờ làm khó đệ đệ của mình?" Trương Tử Tinh nói một phen làm cho Thải Vân đồng tử cúi đầu không nói, nói thật sự thì vị đại ca này quả thật đối với chính mình "cũng không tệ".



"Vân đệ, hôm nay ta mới hiểu được, thì ra Nữ Oa nương nương lại giao cho đệ bí mật như vậy, nhưng sao phải như vậy!" Trương Tử Tinh lộ ra bộ dáng đau lòng: "Đệ thiếu chút nữa phạm vào đại nghiệt! Đệ cũng biết mưu thí Nhân hoàng, sẽ phải gặp nhân quả! Nếu thực đệ có thành công, chỉ sợ sẽ gặp đại kiếp ngay trước mắt! Đệ có từng gặp tiên nhân nào mà tự mình ra tay mưu hại Thiên tử nhân gian chưa? Đệ đã từng thấy qua thánh nhân tự mình ra tay đối phó Thiên tử chưa? Với tu vi của Nữ Oa nương nương, muốn giết Thiên tử, giơ tay nhấc chân là được ngay, vì sao lại tiêu phí khí lực, lợi dụng đệ đến làm việc này? Đệ sao lại hồ đồ như vậy!"



Thải Vân đồng tử lắc đầu nói: "Nương nương không phải là bảo đệ mưu thí Nhân hoàng, chỉ là song yêu kia cùng với Việt vương khải có chút nhân quả, trong đó xà cơ là cận tộc với nương nương, bởi vậy lệnh cho đệ đến hỗ trợ cái nhân quả này, cũng không phải là đệ tự nhsung tay vào. Mà đạo nhân môn hạ Triệt giáo kia, là song tu đạo lữ sẽ tự nguyện tương trợ".



Đáp án này làm cho Trương Tử Tinh nhiều ít có chút ngoài ý muốn: "Vân đệ, vô luận như thế nào, đệ hôm nay cuối cùng ra tay, một khi đã ra tay, cũng sẽ nhập vào nhân quả này, sao mà giải thoát được?"



Thải Vân đồng tử nói: "Nương nương nói đệ là người ứng kiếp, sớm đã không thể thoát khỏi quan hệ, cho nên cũng không sợ có liên quan đến nhân quả… Kỳ thật nương nương ngày thường đối đãi với môn hạ rất tốt, rất bảo vệ, cũng không phải như đại ca suy nghĩ. Hai kiện pháp bảo này một là Lượng thiên thước, một là Ngũ sắc yên nghê, đều là bảo vật mà nương nương ngày xưa vá trời mà luyện thành, một công một thủ, uy lực vô cùng, nương nương ngày thường trong cung rất quý, khi trục xuất đệ cũng lâấ ra tặng cho đệ, có thể thấy được ân tình.



Trương Tử Tinh đối với vị tiểu đệ này cũng có chút cảm thấy có lỗi, lập tức từ trong pháp bảo nang lấy ra một món đồ, đưa tới trước mặt Thải Vân đồng tử: "Vân đệ, đệ và ta tuy hôm nay lập trường bất đồng, nhưng thủy chung cũng là một hồi quen biết. Hai kiện pháp bảo của đệ rất chói mắt, rất dể bị người ta để ý, nếu không phải lúc khẩn cấp thic cũng không cần xuất ra trước mặt người khác, Xích hồn kiếm này là cổ vật, cũng có chút uy lực, đệ cứ nhận lấy làm vật phòng thân".



Lượng thiên thước cùng Ngũ sắc yên nghê tuy làm cho Trương Tử Tinh có chút thèm muốn, nhưng thật đúng là cũng không thể cướp đoạt trên tay của vị đệ đệ này, huống hồ hai kiện bảo vật này chủ nhân chân chính là Nữ Oa, có chút động tĩnh gì, khẳng định không thể gạt được, cứ đưa ra một nhân tình này, đem Xích hồn kiếm năm đó lấy được của Thanh giác đạo nhân đưa cho Thải Vân đồng tử.



Thải Vân đồng tử thấy vị đại ca này không chỉ không có trách mình, ngược lại còn tặng pháp bảo, lập tức ánh mắt không khỏi đỏ lên: "Vân Phiên sao dám nhận đồ của huynh trưởng tặng, hôm nay không có mặt mũi nào lưu lại, xin phép cáo từ, ngày khác có cơ duyên, lại đến gặp huynh trưởng".



Nữ Oa nương nương từng nói qua, vô luận việc này thành bại, Thải Vân đồng tử cũng không phải quan tâm đến, cho nên Thải Vân đồng tử đối với nhiệm vụ lần này thất bại cũng không hề e sợ, chính là nghĩ thấy có lỗi với vị "Tiêu Diêu đại ca" này, không có mặt mũi nào lưu lại.



Trương Tử Tinh vội vàng giữ lại, nhưng Thải Vân đồng tử kien quyết, cuối cùng cố ép hắn nhận lấy Xích hồn kiếm, mới chịu cho hắn rời đi.



Bên kia, Ứng Long cùng Nữ Bạt đang truy đuổi Chu Thiên Lân cùng xà hạt song nữ, tuy có Chu Thiên Lân tận lực hộ trì, nhưng bởi vì Hôn mê kiếm của hắn đối với yêu thi thân của Nữ Bạt căn bản không có chút tác dụng, hơn nữa thân mình tu vi lại thấp hơn đối thủ, cho nên địch không lại, mới mấy lần đối mặt, đã gặp hung hiểm.