Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 147 :

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Hỗn Nguyên Kim Đấu được chính Thông Thiên Giáo Chủ truyền cho, trong Cửu khúc Hoàng hà trận, bắt sạch 12 Kim tiên Xiển giáo, tiêu trừ toàn bộ tam hoa ngũ khí, thân thể thần tiên cũng bị tổn hại, cho dù là Lục Áp mang huyền kỳ chi thuật trên người cũng từng bị Kim đấu bắt lấy, không biết Khổng Tuyên có bổn sự vượt qua khó khăn này không?



Khổng Tuyên nghe vậy, không cố truy kích Bích Tiêu nữa, vội vàng ngưng thần ứng phó. Kim đấu gặp gió hóa to lên, ánh vàng chói lọi, xoay tròn trong không trung, một đạo kim quang từ trong đấu bắn thẳng vào Khổng Tuyên. Khổng Tuyên phát hiện ra kim quang này có sức hút rất lớn, không dám bất cẩn, vội vận toàn lực, năm vầng ánh sáng xanh, vàng, đỏ, trắng, đen sau lưng đồng loạt xuất hiện, đem hoàng quang rọi lên, chiếu vào kim quang. Kim quang lắc lư một chút, lại vẫn như cũ bắn tới. Khổng Tuyên rốt cuộc căng thẳng, đem năm vầng sáng ngũ sắc nhập một, bay lên nghênh đỡ kim quang.



Hai đoàn ánh sáng giao tại một chỗ, nhất thời bất phân cao thấp. Tam Tiêu lộ vẻ kinh hãi, không ngờ người này quả nhiên không có pháp bảo, chỉ dựa vào tu vi bản thân lại có thể kháng cự lại lực lượng của Hỗn Nguyên Kim Đấu. Nhưng Khổng Tuyên giờ rất không dễ chịu, mồ hôi ướt lưng, thân hình khẽ run rẩy, tựa hồ sắp kiệt lực rồi.



Trương Tử Tinh nhìn ra Khổng Tuyên gian nan đối phó, vội vàng hô:"mau dừng tay!, lần này trao đổi, là huynh đệ quả nhân thua rồi!".



Vân Tiêu nghe vậy, lập tức thu hồi Hỗn Nguyên Kim Đấu. Khổng Tuyên thấy kim đấu kia trở về tay Vân Tiêu, thở ra một hơi, thu Ngũ Sắc Thần Quang vào cơ thể, than nói: "nguy hiểm thật! nguy hiểm thật! nếu không phải đạo hữu kịp thời thu lại pháp bảo, ta cũng không thể kiên trì được nữa, chỉ có cách bỏ chạy". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Ba nàng Tam Tiêu nghe vậy càng kinh hãi, người này còn có bản lĩnh chạy thoát khỏi Hỗn Nguyên Kim Đấu! Ba nàng biết, với thực lực của Khổng Tuyên, không có lí do gì phải nói dối, lòng càng thêm bội phụ đạo hạnh của hắn. Vân Tiêu thi một lễ: "thần thông của đạo hữu khiến tỷ muội chúng tôi hết sức bội phục, nếu hôm nay không phải dựa vào Hỗn Nguyên Kim Đấu do sư tôn ban cho, tỷ muội chúng tôi tuyệt không phải là đối thủ của đạo hữu".



Khổng Tuyên cũng không còn kiêu ngạo nữa, hoàn lễ nói: "ba vị đạo hữu không cần quá khiêm, nếu không phải Vân Tiêu đạo hữu hạ thủ lưu tình, ta đã thảm bại. Bảo bối của thánh nhân, quả nhiên cực kì lợi hại".



Vân Tiêu hâm mộ nói: "Khổng đạo hữu đã là cảnh giới Huyền tiên thượng giai, đưa mắt cả Triệt giáo ta, cũng chỉ có Đa bảo sư huynh đứng đầu tứ đại đệ tử của sư tôn ta mới có thể đấu cùng đạo hữu. Ta tuy khổ tu nhiều năm, lại được sư tôn hết lòng truyền thụ, cũng chỉ là Huyền tiên hạ giai mà thôi, không thể khám phá ra huyền diệu của trung gia. Hai vị muội muội, Quỳnh Tiêu mới vừa nhập Huyền tiên, Bích Tiêu vẫn còn đang ở Kim tiên thượng giai rất lâu rồi, thực kém đạo hữu rất xa. Đạo hữu đã tới Tam tiên đảo của chúng tôi, cũng là có duyên, xin chỉ điểm cho ít nhiều".



Vừa nghe thấy tên lão đối đầu Đa Bảo đạo nhân này, Khổng Tuyên đã nhăn mày khó chịu, không đáp nửa lời. Trương Tử Tinh nói: "quả nhân thân làm Thiên tử, trong người nhiều chuyện, không thể rời đi Triều Ca quá lâu, xin ba vị nương nương hiểu cho…".


"Vậy rất tốt", Bích Tiêu đang muốn đưa máy ảnh ra, đột nhiên lại thu tay lại: "không được, ngươi vốn xảo trá, máy ảnh này không thể đưa cho ngươi, hãy mang một bảo vật biết ca hát ra đây, nếu không miễn đàm luận nữa".



Trương Tử Tinh bị đoán trúng tâm đen, thấy nàng cẩn thận cất máy ảnh vào túi pháp bảo, thầm kêu đáng tiếc, nghĩ ngợi hồi lâu, cắn răng nói: "xin nương nương chờ ta chốc lát, ta đi một lúc sẽ trở lại".



Không bao lâu đã thấy Trương Tử Tinh trở lại, trong tay cầm một chiếc hộp tròn màu bạc, nói: "bảo vật này ta hết sức trân quý, không chỉ có thể phát ra nhạc âm, còn có thể truyền tin xa ngàn dăm, nhưng cách một ngày cần phải để dưới ánh mặt trời hấp thu tinh hoa mới có thể sử dụng".



Bích Tiêu nhận lấy hộp tròn, hiếu kỳ ngắm nghía một trạn, theo phương pháp Trương Tử Tinh chỉ bảo, bấm vào một nú trên đó, lập tức một tiếng nhạc cất lên, âm nhạc này cực kỳ tuyệt vời, tựa hồ do một loại nhạc khí không biết tên tấu lên, khiến người sảng khoái trong lòng. Bích Tiêu mừng rỡ, lại hỏi làm sao thiên lý truyền âm. Trương Tử Tinh nói công dụng này giờ còn chưa sử dụng được, phải kết hợp với bảo vật khác mới "tế luyện" xong, nếu thành công, hắn có thể ở Triều Ca nói chuyện với Bích Tiêu, không cần sử dụng pháp lực.



Bích Tiêu nghe mà hai mắt sáng rỡ, yêu thích bảo vật này không rời tay. Kỳ thực, đây chính là một trong những phó thể do Siêu Não phân giải ra, có công năng phát nhạc cùng đàm thoại từ xa. Do khoảng cách Triều Ca tới Tam tiên đảo quá xa, cần lắp đặt ở giữa một ít thiết bị tiếp sóng mới có thể liên lạc được. Trương Tử Tinh đưa vật này cho Bích Tiêu, không phải chỉ để riêng đổi lấy Huyễn thủy châu, mà trong lòng còn có tư tâm khác.



Bích Tiêu quả nhiên yêu thích bảo vật này, càng chờ mong công năng có thể thông thoại về sau, lập tức lấy ra Huyễn thủy châu đưa cho hắn. Đây là một bảo bối Bích Tiêu rất yêu thích, có thể kết hợp thực tế cùng ảo giác, vừa công vừa thủ. Năm xưa nàng nhất thời sơ ý, không dùng mấy pháp môn lợi hại trong đó đối phó Trương Tử Tinh, không cẩn thận bị Phệ Phách phá hủy.



Sau lần đó, Bích Tiêu tiếc nuối Huyễn thủy châu vô cùng, năm ngoái may mắn đoạt được một viên ngọc trai, kết hợp với tài liệu khác, dùng bột tàn của Huyễn thủy châu tế luyện, cuối cùng một lần nữa luyện ra bảo vật như mới. Ngọc trai vốn đã có năng lực chế tạo ảo giác cực mạnh, nay luyện thành Huyễn thủy châu, uy lực còn hơn xa lúc trước.



Trương Tử Tinh cẩn thận hỏi kĩ diệu dụng trong đó, biết Huyễn thủy châu còn có thể thiết lập trận pháp mộng ảo, khiến người rơi vào trong trận không thể tự tỉnh thoát ra, mừng rõ trong lòng, lập tức nhờ Bích Tiêu hỗ trợ, toàn tâm toàn ý luyện hóa bảo vật này.



Bích Tiêu tính không sai, chờ hắn hoàn toàn luyện hóa Huyễn thủy châu xong, ba ngày đã qua đi. Lúc này Khổng Tuyên cũng kết thúc đàm luận với Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu. Vân Tiêu được lợi ích không nhỏ, để cảm tạ Khổng Tuyên, lại tặng cho Viên Hồng một bộ tiên giáp. Na Tra biết đại sư tôn muốn trở về, mặt lộ vẻ buồn rầu nhung nhớ. Trương Tử Tinh xoa đầu an ủi nó vài câu, cùng Khổng Tuyên, Viên Hồng cưỡi mây trở lại Triều Ca.