Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 153 : Bá Ấp Khảo Triều Ca Hiến Bảo

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Trường hồng đột nhiên thu lại, thân hình Lục Áp xuất hiện giữa không trung, đưa mắt nhìn xuống, liền phát hiện "Tiêu Dao tử" đang trỏ hắn kêu lớn "ác đạo", bên người còn có ba nữ tử, tựa hồ đều là người tu luyên.



Lục Áp vừa rồi chịu khổ không nhỏ, khó khăn lắm mới đuổi tới đây, tràn đầy phẫn nộ. Hắn tự thị thần thông, mắt thấy cừu nhân ở dưới, bất chấp ba nữ tử kia, giận hét một tiếng, nhắm hướng Trương Tử Tinh lao xuống.



Kim Linh Thánh Mẫu thấy trường hồng tốc độ rất nhanh, tất là đạo thuật phi phàm, muốn hỏi Lục Áp vài câu xem hắn là lai lịch thế nào, có thể thỏa hiệp được không, hóa giải đoạn nhân quả này, bảo hộ Tiêu Dao tử; đầu ngờ người này vừa tới đã không nói một lời, trực tiếp động thủ, quả nhiên như Tiêu Dao tử nói, hung ác vô cùng, lại còn không để ba người mình vào mắt, lập tức hừ lạnh một tiếng bước lên phía trước, lấy Tứ Tượng tháp từ trong túi pháp bảo ra.



Thải Vân Tiên Tử vốn to gan, không biết Lục Áp lợi hại, thấy hắn khí thế hung hăng, lập tức lấy ra Lục Mục châu quăng tới Lục Áp. Lục Áp sử thần thông, phất tay một cái, Lục Mục châu đã bị thu lấy, tiện tay đẩy một cái, đánh tới Thải Vân Tiên Tử. May có Vân tay nhanh mắt sáng, rút Ngũ sắc yên nghê hộ thân, che chắn trước người tỷ tỷ, giúp Thải Vân Tiên Tử thoát qua một kiếp.



"Yêu nghiệt xem đây", Vân dùng Ngũ sắc yên nghê đón đỡ Lục Mục châu, căm hận tên ác đạo làm thương ca ca, tỷ tỷ này, yêu kiều hét một tiếng, quang hoa Ngọc Xích trong tay sáng rỡ, thoát tay bay ra, đón gió hóa thành một cái cự xích, tốc độ nhanh như chớp giật, đánh tới Lục Áp.



Lục Áp kiến thức phong phú, nhận ra đây là Lượng thiên xích của Nữ Oa Nương Nương, tức thì kinh hãi, vội hóa thành trường hồng tránh né, Lượng thiên xích đánh trượt, đập lên gò núi, tức thì cả ngọn núi đều rung rinh.



Lục Áp tránh qua Lượng thiên xích, trường hồng vừa dừng lại, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác đề phòng, chỉ thấy khí lưu trên đầu như có dị biến, ngẩng đầu nhìn lên, một tòa hắc tháp đã xuất hiện phía trên. Tòa hắc tháp này hình thù cổ kính, bên ngoài như có vết Tứ tượng tinh túc, không một tiếng động trầm xuống, nếu không phải hắn tu vi hơn người, nếu không còn khó có thể phát giác.



Lục Áp cảm thấy lực lượng đáng sợ tỏa ra từ hắc tháp, đâu dám ngạnh đỡ, vội vàng tiếp tục hóa thành trường hồng, tại giây phút hiểm nghèo tránh qua.



"Ác đạo giỏi lắm! tránh né rất nhanh", Kim Linh Thánh Mẫu khen ngợi một câu, nhưng tay chân không hề khách khí, lại ném Long Hổ như ý lên. Long hổ như ý bay lên không trung, đảo một cái liền hóa thành một rồng một hồ, từ hai bên trái phải vây lấy Lục Áp. Lục Áp cảm giác long hổ này không hề nguy hiểm kém hắc tháp kia, không biết làm sao chỉ đành cố tránh thoát. Một long một hổ đánh trượt, hợp lại làm một, lại hóa thành Long hổ như ý, bay trở về trong tay Kim Linh Thánh Mẫu.



Lục Áp thấy Kim Linh Thánh Mẫu cơ hồ không kém gì mình, cũng là cảnh giới Huyền tiên, pháp bảo lại lợi hại, nhất thời e rằng khó thắng, nữ đồng bên kia tay cầm Lượng thiên xích, mình có Ngũ sắc yên nghê, tất là môn hạ Oa hoàng cung. Nếu mình chưa rõ tình huống, dùng Trảm tiên phi đao đối phó hai người này, chỉ sợ sẽ hậu họa vô cùng.



Lục Áp vừa kinh vừa giận, không ngờ Tiêu Dao tử còn có bang thủ lợi hại như vậy, không biết rốt cuộc là xuất thân ra sao, chẳng nhẽ mình thực đã dây vào một món đại nhân quả?



Lục Áp rốt cuộc là kẻ tâm kế thâm trầm, lập tức tính toán, chuyện hôm nay có lẽ khó làm gì được Tiêu Dao tử, không bằng lui sớm; cả người xoay một vòng, chỉ thấy một đạo trường hồng bay về phía chân trời, Tứ Tượng tháp đang định đánh trộm cũng không tìm thấy địch thủ nữa.



Kim Linh Thánh Mẫu thấy Lục Áp thi độn thuật bỏ chạy, thu lại Tứ tượng tháp và Long hổ như ý, cảm khái nói: "đạo nhân này quả nhiên không phải tầm thường, lại có thể tránh qua mấy đạo pháp bảo công kích, nếu không phải hắn không luyến chuyến, chỉ sợ ta thắng cũng không dễ dàng".
"Phương Mạt, ngươi đánh giá chuyện Bá Ấp Khảo lần này thế nào?"



Phương Mạt đã nhận Trương Tử Tinh làm chủ, bổn mạng nguyên hồn cũng đã giao ra, nên Trương Tử Tinh không thèm giấu diếm bí mật gì, hơn nữa đối xử rất tốt, không chỉ giao cho trọng nhiệm, còn truyền thụ binh pháp kỳ kế, Phương Mạt cảm tạ vô cùng, càng nguyện liều chết vì chủ nhân, hôm nay đã được phong làm Thượng đại phu, chủ trì sự vụ bộ Lễ, trực tiếp nghe lệnh của Thừa tướng Tỉ Can, còn được giao trọng trách phụ trách Đại Thương Quý Khan. Phương Mạt biết cái nhìn của Thiên tử với Tây Kỳ, trầm ngâm hồi lâu nói: "lần này Bá Ấp Khảo tới, là muốn tiến cống xin tha cho phụ thân. Lúc thần còn ở Đông Hải, cũng từng nghe danh Bá Ấp Khảo, người này chí hiếu chí hiền, tinh thông âm luật, rất giỏi cổ cầm. Bệ hạ nếu đột nhiên hạ sát, không chỉ thiếu lý thiếu tình, còn khiến cho quân dân Tây Kỳ oán hận. Như hạ thần tính, nên sử dụng mưu kế - hắn đã có hiền danh, không bằng chúng ta lợi dụng điểm này, hủy đi thanh danh của hắn, khiến hắn không còn mặt mũi nào lưu lại Triều Ca. Không chỉ không cứu được Cơ Xương, còn có thể hạ thấp danh vọng của Tây Kỳ, có thể coi là nhất cử lưỡng tiện".



Trương Tử Tinh gật đầu khen ngợi: "kế này rất hay!, cùng ta không mưu mà hợp. Phương Mạt, một năm nay ngươi quả trưởng thành không ít".



Phương Mạt thành khẩn nói: "hạ thần đội ơn Bệ hạ tha cho tội phản nghịch, lại ban cho kỳ thư mưu lược, mới có ngày hôm nay, hạ thần lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, cảm ân không thôi".



Trương Tử Tinh vỗ vỗ vai hắn, coi như khích lệ, lại hỏi: "như kế của ngươi, làm sao hủy thanh danh hắn?"



Phương Mạt đỏ mặt, cúi đầu nói: "hạ thần mới nghĩ ra phương hướng sơ lược như vậy, cụ thể thế nào chưa nghĩ ra".



Trương Tử Tinh biết mưu kế này không thể vội vàng, liền đưa ánh mắt nhìn Viên Hồng, dè đâu Viên Hồng tựa hồ không nghe thấy hai người đàm luận, mà ánh mắt lại tập trung trên mình vượn trắng kia, đột nhiên nói: "bệ hạ, có thể thả bạch viên này ra không?"



Trương Tử Tinh đồng ý, Viên Hồng lập tức mở lồng thả vượn bạch ra. Bạch viên nhìn Trương Tử Tinh và Phương Mạt, có vẻ như rất sợ hãi, nhưng nhìn thấy Viên Hồng, lại lộ ra biểu tình hoan hỉ.



Vượn trắng tựa hồ không biết nói, chi múa tay tỏ ý, chi chi nói với Viên Hồng gì đó. Viên Hồng nghe xong, lập tức tỏ ra tức giận, hướng Trương Tử Tinh chuyển thuật lại lời bạch viên.



Bạch viên vốn là yêu tộc, đã khai linh trí, tu hành nơi thâm sơn, nhưng lại bị một gã đạo nhân đột nhiên bắt lấy, phế đi tu vi, bắt làm nô dịch, ngược đãi đủ đường, sau lại tặng cho người khác, qua tay vài bận mới lọt vào tay Quý Lịch-phụ thân Cơ Xương. Bạch viên bị phế tu vi, vì bảo toàn tính mạng chỉ có thể ủy khuất hạ mình, trước mặt quý tộc ca múa bảo toàn tính mạng. Quý Lịch rất lấy làm yêu thích, coi bạch viên như bảo vật, khư khư giữ lấy. Bạch viên coi như tốt hơn lúc trước, miễn cưỡng có thể ăn no ngủ say, nhưng vẫn phải không ngừng biểu diễn trước mựt chúng nhân, làm phận nô đãi nhiều năm giữ mạng, cho nên kiêu ngạo và tự tôn vốn có của yêu tộc đã mất đi tự bao giờ, chỉ còn một hơi cố lưu lại phận chó của mình, thực là thê thảm.



Trương Tử Tinh hỏi bạch viên có biết danh tính đạo nhân kia không, bạch viên tỏ ra sợ hãi, không dám nói ra. Trương Tử Tinh thương cảm nó bất hạnh, lại là đồng tộc của Viên Hồng, lập tức đáp ứng cho nó tự do, giao do Viên Hồng chiếu cố. Bạch viên hai mắt ứa lệ, dập đầu quỳ xuống, tiếc là không nói được tiếng người, chỉ liều mạng dập đầu không ngừng. Trương Tử Tinh hết sức cảm khái, lệnh Viên Hồng đỡ nó dậy.



Nhìn bạch viên chi chi tỏ vẻ cảm kích, Trương Tử Tinh đột nhiên hiện linh quang, nghĩ ra một chủ ý.