Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 174 : Dũng Sấm Thập Tuyệt Trận

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Tây Kỳ, Bàn Khê, bên sông Vị Thủy.



Một lão ông cầm cần câu, ngồi trên thạch bàn, cầm cần thả xuống nước, một vị thanh niên hoa phục cung kính đứng bên cạnh.



Lão ông giật dây, chỉ thấy một con cá nhỏ mắc nơi đầu mũi câu, lão ông gỡ con cá xuống, thả vào trong giỏ trúc, tựa như không hề nhìn thấy thanh niên bên cạnh, lại bắt đầu thả cần xuống nước. Thanh niên kia không dám kinh động, tuy thấy hai chân đau đớn, song vẫn như cũ đứng bất động chờ đợi.



Rất lâu, lão ông mới nhàn nhạt nói một câu: "công tử thân thể ngàn vàng, sao phải chịu khổ như vậy? bần đạo giờ là phản thần, bị cả thiên hạ khinh bỉ, người đời đều căm ghét, thực không dễ gì mới tìm được nơi dung thân này, cũng không mong cầu gì nữa, công tử chớ nên phí khí lực làm chi".



Thanh niên lắc đầu, thuận thế thư giãn cái lưng một chút, cung kính nói: "lão sư hà tất thử lời!, nếu Cơ Phát không có thành tâm, sao có thể đứng tại đây một ngày một đêm? Xin lão sư khai ân, cùng ta hạ sơn, chung tay dựng nghiệp".



Lão ông lắc đầu nói: "công tử nhầm rồi! bần đạo văn không đủ an bang, võ không đủ trị quốc, làm gì có tài năng gì đòi mơ đại nghiệp? huống hồ bần đạo còn dính vào âm mưu hại Tây Bá Hầu cùng Bá Ấp Khảo, nếu tùy tiện theo công tử, chỉ sợ công tử còn gặp thêm phiền toái".



Cơ Phát không thèm để ý tới mặt đất đầy đá vụn, "cộp" một tiếng, hai chân quỳ xuống nói: "lão sư là bực đại hiền đương thế, tài năng vô song, thiên hạ đều biết: tân chánh kia nếu không có lão sư, hôm nay sao có thể thành được? chỉ vì lão sư bị người hãm hại, mới phải mang ác danh này, thực là ủy khuất. Ngày sau Cơ Phát như có thành tựu, nhất định sẽ vì lão sư đòi lại hiền danh. Mong lão sư không chê, giúp ta thành tựu đại nghiệp! nếu lão sư không chịu, Cơ Phát đành chịu quỳ ở đây, thề không đứng dậy".



Lão ông còn đang chần chừ, một con tiên hạc đột nhiên xuất hiện giữa không trung, một đạo nhân ngồi trên tiên hạc, nhẹ nhàng hạ xuống, cười nói: "Tử Nha sư đệ, công tử đây chân tâm thành ý, trời đất chứng giám, giờ đây thiên đạo đại vận đã sinh, đệ nên nghe theo ý trời lòng người, phò tá công tử, chấn hưng Tây Kỳ, vậy mới không uổng một thân sở học".



Lão ông trông thấy đạo nhân này, vội vàng bỏ cần câu xuống, đứng dậy hành lễ nói: "Tử Nha tham kiến Hoàng Long sư huynh".



Lão ông tất nhiên là Khương Tử Nha, đạo nhân cưỡi hạc này là Hoàng Long chân nhân. Hoàng Long chân nhân nhận lệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, sớm đã tiềm phục tại Tây Kỳ, tiếp xúc với Cơ Phát, tìm cách tạo cơ hội và thanh thế cho Khương Tử Nha. Cơ Phát thân trong khốn cảnh chính nhờ miệng hắn mới hiểu được tài năng của Khương Tử Nha, lần này tới Bàn Khê cầu kiến cũng là do Hoàng Long chân nhân chỉ diểm.



Khương Tử Nha nghe lời khuyên của Hoàng Long chân nhân, cố ý lộ vẻ khó xử, nói với Cơ Phát: "đã là sư huynh mở miệng, ta cũng không thể chối từ, chỉ là giờ ta thanh danh hoan ố, nếu tiếp tục dùng cái tên Khương Thượng, chỉ sợ sẽ đem lại tai hoạc cho ngài. Từ hôm nay, ta liền dùng tên Lã Vọng, tạm thời ở trong chỗ tối, giúp ngài hành sự".



Cơ Phát vừa nghe Khương Tử Nha nguyện ý tương trợ, trong lòng mừng rỡ, vội vàng khấu đầu ba cái: "đa tạ lão sư không chê, đồng ý phò tá ta, Cơ Phát ngày sau nguyện nghe lời dạy bảo của lão sư, tuyệt không sai lời".



Khương Tử Nha hết sức hài lòng trước thái độ cung kính của Cơ Phát. Tại Triều Ca, hắn bất quá là một gã phục tùng và chấp hành mệnh lệnh mà thôi, tuy cũng có được chức vị có thể phát huy tài năng, song trong nội tâm vẫn có một loại kính sợ kì lạ trước vị Thiên tử thâm bất khả trắc kia; mà bây giờ trước mặt Cơ Phát, hắn như một người chủ soái, hoàn toàn nắm mọi việc tương lai, loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ thích thú.



Tất nhiên, Khương Tử Nha ngoài mặt vẫn khách khí vài câu, một bên đỡ Cơ Phát dậy, một bên cảm động nói: "lão thần được hồng ân, ngày sau nhất định tận tâm kiệt lực, không tiếc hi sinh, cũng phải giúp công tử thành sự!".




Lần thứ ba, kim quang từ từ bay tới, Tiêu Dao tử vẫn cố chấp như cũ, dùng tinh kính đón đỡ. Kim Quang thánh mẫu thiếu chút có loại cảm giác muốn chạy lên tóm cổ hắn dạy dỗ một trận. Phải biết, muốn khống chế 21 đạo kim quang sát nhân này không khó, nhưng khống chế một mặt, lại tấn công từ từ như này thực rất hao tổn khí lực. Đáng bực nhất là, tên gia hỏa này cứ như đầu óc thiểu năng, thất bại vẫn không biết thay đổi, hạng người như này, có xứng với Hạm Chi Tiên không?



Tại lần thứ ba kim quang chạm vào tinh kính, dị biến đột nhiên phát sinh, kim quang không ngờ bị phản xạ lại, mục tiêu chính là Kim Quang thánh mẫu đang đứng trên đài!.



Kim Quang thánh mẫu còn là lần đầu gặp phải sự tình như này, lập tức kinh hãi, phát hiện trước mặt đã bị kính quang phản xạ tạo thành một lỗ hổng, nếu như tiếp tục lần nữa, chỉ sợ sẽ chiếu lại lên người mình.



Lúc này, chỉ thấy Tiêu Dao tử nhìn nàng chắp tay nói: "đạo hữu, đành xin đắc tội".



Lần trước đại chiến Bạch Vân đảo, đồng môn Dương Tín Triệt giáo vào trận, cậy vào bảo vật hộ thân Bạch Phượng y, mới có thể miễn cưỡng không bị kim quang này hóa huyết. Tuy Kim quang trận bị Dương Tín hủy đi vài mặt kính, nhưng Kim Quang thánh mẫu cũng không để hắn dễ chịu, Bạch phượng y kia cơ hồ bị kính quang từ bốn phương tám hướng chọc qua, hai kiện bảo bối công kích của Dương Tín cũng bị hủy. Dù sao Kim Quang thánh mẫu cũng niệm tình đồng môn, rốt cuộc không hạ sát thủ, nếu không Dương Tín sợ rằng đã chết.



Mà hôm nay Kim Quang thánh mẫu vốn định không làm khó, song thấy Tiêu Dao tử có thần thông thế này, không chỉ có thể nhìn ra vị trí mình, còn có thể phản xạ lại kim quang, thiếu chút mình bị nguy hiểm, không khỏi nổi lên ý háo thắng, trong lòng cũng từ từ coi Trương Tử Tinh lên địa vị ngang hàng với mình.



"Đạo hữu quả nhien tài năng! Ta nếu tiếp tục nương tay, lại thành ra coi thường đạo hữu! xin cẩn thận!", Kim Quang thánh mẫu nói một câu, trên mấy tấm phướn đột nhiên tiếp tục xuất hiện bốn mặt kính, bốn đạo kim quang như điện xạ tới Trương Tử Tinh, tốc độ cùng uy lực đâu chỉ mạnh hơn trwocs chục lần?



Trương Tử Tinh đã sớm phân tích ra lực lượng và tính khúc xạ của kim quang, biết uy lực của ánh sáng không bằng Âm dương kính, độ phản xạ cũng bất đồng, cho dù không thể phản xạ, để bọn chúng chiết xạ, cũng sẽ không bị uy hiếp gì. Giả thiết tất cả mặt gương ở đây đều phát động công kích, liền bốn phương tám hướng tràn ngập nguy hiểm, khó lòng phòng nghị, mà nếu chẳng may lực lượng của 21 mặt gương này đều tập trung tại một chỗ, thì chỉ riêng xét từ cường độ công kích, ngay cả Âm duonwg kính của Xích tinh tử cũng không thể bằng được. Giờ chỉ xem Kim Quang thánh mẫu sẽ lựa chọn phương thức tấn công nào.



Lúc này, tám vị thiên quân ở ngoài trận đang nhàn nhã uống rượu nói coiwf, phảng phất không đem chuyện Tiêu Dao tử nhập trận để vào trong mắt. Thải Vân Tiên Tử bên cạnh tuy biết Kim Quang thánh mẫu sẽ không hạ sát thủ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho an nguy của Tiêu Dao tử, không khỏi mở miệng hỏi: "các vị đạo hữu, Tiêu Dao tử đạo hữu sẽ không sao chứ?"



"Thải Vân đạo hữu yên tâm", Đổng thiên quân cười nói: "lần này lập trận, một là theo ý của Hạm Chi Tiên thay nàng xuất khí, hai là cũng muốn khảo nghiệm với Tiêu Dao tử một chút. Tiêu Dao tử lúc nãy chịp vào trận, lòng can đảm và tâm ý với Hạm Chi Tiên không phải nghi ngờ gì nữa, tiếp đó phải xem thực lực của hắn có xứng với Hạm Chi Tiên hay không".



Triệu thiên quân phụ họa nói: "nếu tâm ý của Tiêu Dao đạo hữu đã rõ, cho dù không địch được, chúng ta cũng tận tâm kiệt lực xúc tiến thành chuyện này".



Tần thiên quân cũng tán đồng: "chúng tôi đã sớm tính toán, nếu hắn quyết tâm vào trận, liền cố ý nương tay giúp hắn quá quan, bất kể thế nào cũng sẽ không làm bị thương tới Tiêu Dao tử".



Tại lúc này, mặt đất đột nhiên truyền tới một trận chấn động nhè nhẹ, mà sát khí nơi đằng xa, có thể ẩn ước nhìn thấy kim quang xạ lên, thực là đẹp mặt. Chúng thiên quân nhất tề biến sắc, bật người đứng dậy, kinh hãi hô: "Kim Quang đạo hữu đã phát động toàn bộ Kim Quang trận rồi!".