Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 177 : Hạm Chi Tâm Ý

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Quái điểu chín đầu này toàn thân sắc hồng, ánh mắt hung hãn, trên mình tỏa ra một làn hỏa diễm, rất kỳ quái, đoàn lửa này giống như nước, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, biến thành dịch như đỏ như máu. Dịch thể này tựa hồ mang theo tính hủ thực và hòa tan rất mạnh, từng đạo băng nhận của Ứng Long dần dần bị hóa tan.



Quái điểu chín đầu tuy không động đậy được hai chân, nhưng hai cánh vỗ liên tục, hỏa diễm đầy trời sắc đỏ táp tới hai người. Trương Tử Tinh biết mưa máu này lại hại, vôi vàng thay đổi ma khải, phóng ra vòng năng lượng phòng ngự, khiến mưa máu không thể lại gần. Nữ Bạt đằng không bay lên, sau lưng hiện ra một đôi cánh bướm, vỗ nhẹ một cái, mưa máu dễ dàng bị cuốn trở lại. Ứng Long càng khoa trương hơn, không lui mà tiến, từng bước tiến lại quái điểu, mưa máu còn chưa lại gần, đã bị đông cứng thành băng rơi xuống đất.



Quái điểu chín đầu rốt cuộc thoát khỏi bị băng giam cầm, kêu lớn một tiếng, vỗ cánh định chạy trốn, nhưng bị Ứng Long phất tay, hai cánh cùng hỏa diễm lập tức bị đống kết, Trương Tử Tinh thấy vậy thầm kêu lợi hại.



Nữ Bạt cùng Ứng Long tâm ý tương thông, lập tức bay lại, hai cánh vẫy liên hồi, tức thì sấm chớp nổi lên, lôi điện trực tiếp đánh xuống người quái điểu. Quái điểu cánh bị đóng băng, mưa máu không hiệu quả, trầm mình chịu đựng công kích của Nữ Bạt, đau đớn kêu lên, không bao lâu, liền bị lôi điện đánh thành tro bụi, tan ra xuống đất. "Yêu này thực lợi hại, nếu nó khôi phục lực lượng toàn thịnh, chúng ta có lẽ không dể chiến thắng dễ dàng như vậy", Trương Tử Tinh thu hồi ma khải, cười khổ nói: "Diệt tiên đạn cải tiến kia xem ra không hiểu quả, đánh trên người nó không ra tác dụng gì, xem ra tất phải tìm tên đầu đà Pháp Giới kia nghiên cứu một phen".



Nữ Bạt nói: "yêu này là quái vật thời thượng cổ, tên gọi Quỷ Xa, có chín đầu, mưa mau kia không gì không hủ thực, hết sức hung hãn, tuy tu vi không bằng như trước, song cũng thực lợi hại".



Ứng Long bổ sung nói: "năm đó ta giúp Đại Vũ trị thủy, từng có họa Quỷ Xa, Đại Vũ dùng cửu đỉnh đi giết nó, nghe nói Quỷ Xa đã bị hàng phục, bị nhốt trong cửu đỉnh, không biết vì sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi này".



Quỷ Xa? Chẳng lẽ là Cửu đầu điểu trong truyền thuyết hậu thế? Xem ra Cửu đầu Trĩ Kê Tinh này quả không đơn giản. Nói đến cửu đỉnh, Trương Tử Tinh lại nhớ đến Vu Phiết nơi tiểu trang viện đông giao, hôm nay tu vi mình đại tiến, lại có cường giả như Khổng Tuyên bên cạnh, nếu có cơ hội phải đi gặp Vu Phiết một chuyến, xem có thể luyện hóa Cửu đỉnh không, hay nếu có thể đưa cho Khổng Tuyên sử dụng cũng rất không tồi.



Còn đám tro bụi này, Trương Tử Tinh không có tâm tình đi nghiên cứu, cùng vợ chồng Ứng Long bay trở về.



Tại lúc thân ảnh ba người khuất nơi chân trời, đám tro tàn kia bỗng phát ra hồng quang đạm đạm, từ từ sáng dần, tựa hồ như muốn bùng cháy lại….



Trương Tử Tinh tuyệt không biết dị trạng của đám tro kia, nhưng Đát Kỷ trong Thọ Tiên Cung tựa hồ có cảm ứng với cái chết của Cửu đầu Trĩ Kê Tinh, chỉ thấy trong lòng không yên, nôn nao vô cùng, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không biết vì sao.



Vài ngày sau, lại tới hẹn gặp gỡ Hạm Chi Tiên, Trương Tử Tinh hưng phấn bừng bừng, cưỡi Long Mã chạy thẳng tới Kim Ngao đảo.



Mới tới Kim Ngao đảo đã gặp ngay Triệu Giang, vị Triệu thiên quân trong nguyên tác thiếu chút dùng phép làm người cỏ giết chết Khương Tử Nha này vừa thấy hắn, liền lộ vẻ ảo não, hô lớn: "Tiêu Dao đạo hữu, hôm nay ta cùng ngươi không chết không thôi, nhất định phải cho ngươi nếm sự lợi hại Lạc Hồn trận của ta mới được".



Hôm nay tên này làm sao vậy?, ăn nhầm xuân dược? hay là thất tình? Trương Tử Tinh bị dọa dựng người, vội nói: "tôi có chỗ nào đắc tội đạo hữu? vì sao lại phải vào Thập tuyệt trận?"



Tôn thiên quân bên này cũng chạy lại nói: "không chỉ Lạc hồn trận, còn cả Hóa huyết trận của ta nữa!".




"Không phải…", Trương Tử Tinh cuối cùng khó nhọc nói một câu, song không sao nói tiếp được, chẳng nhẽ muốn nói, ta muốn huyền linh chi khí của nàng? Muốn lôi kép chư tiên Kim ngao đảo? muốn lôi kéo Triệt giáo? Vì đại kế cuộc chiến Phong thần?



Hạm Chi Tiên rốt cuộc không nhịn nổi đau đớn, cắn răng hỏi một câu: "ngươi hôm nay đề xuất chuyện song tu, rốt cuộc là vì thuật song tu kia? Hay là …vì ta?"



Gạt nàng, thu lấy khí huyền linh rồi nói tiếp? hay là để sau? Vì mục đích cuối cùng, dù phải hi sinh vô số, thi triển vô số âm mưu cũng có đáng gì đâu, muốn thành sự còn câu nệ chút tiểu tiết vậy ư?, Trương Tử Tinh trong lòng không ngừng cổ vũ chính mình, nhưng ra đến miệng, lại không thể thốt thành lời.



"Hạm Chi, xin lỗi", rất lâu, Trương Tử Tinh rốt cuộc mở miệng: "có chút sự tình ta còn chưa rõ ràng, cho ta một chút thời gian, ta sẽ không khiến nàng thất vọng".



Hạm Chi Tiên cúi đầu, ánh mắt ẩn ẩn một vầng nước mắt: "biết không? Nếu ngươi nói là vì thuật song tu kia, ta cũng sẽ đáp ứng…"



Trương Tử Tinh đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "nếu ta trả lời nàng như vậy, ta đâu còn là ta?"



Câu này, tựa hồ như cũng muốn trả lời mâu thuẫn trong lòng hắn.



Hạm Chi Tiên ngẩng đầu, chỉ thấy người trước mặt đã đổi thành một khuôn mặt xa lạ, khuôn mặt này so với Tiêu Dao tử anh tuấn hơn nhiều, chỉ có ánh mắt quen thuộc kia tràn đầy thương yêu và khiếm ý, nàng không khỏi kinh hãi một phen.



Khuôn mặt xa lạ này nháy mắt lại khôi phục lại khuôn mặt bình phàm của Tiêu Dao tử, chỉ nghe hắn nói: "như nàng vừa thấy đấy, ta không phải là ta, tự thấy trong lòng xấu hổ, sao không dám dùng diện mạo chân chính đối diện với chân tình của nàng".



Trương Tử Tinh buông tay, lui lại vài bước, nhìn Hạm Chi Tiên đang lặng lẽ khóc, từng giọt lệ nhỏ xuống, lắc đầu nói: "ta hôm nay không có tư cách giúp nàng lau nước mắt, nhưng chờ ta nghĩ xong, nhất định lại lên Kim ngao đảo, lúc đó ta có thể phát thệ, không để nàng tiếp tục rơi lệ vì ta. Nàng nhất định phải chờ ta!", Hạm Chi Tiên nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu.



"Ta đi trước, thay ta cáo tứ các vị đạo hữu một tiếng, chuyện tướng mạo này xin giữ kín cho ta", Trương Tử Tinh nói xong, cũng không chờ nàng đáp ứng, gọi Long Mã lại, đằng không bay đi.



Đã đi khá xa, trên không trung còn truyền lại thanh âm ẩn chứa đầy tiên lực của hắn: "nhớ kỹ, Hạm Chi, nàng là của ta, ai cũng không giành đi được!".



Chư tiên trên đảo đang uống rượu đều có thể nghe thấy thanh âm này, cười ha ha vui vẻ, uống càng hăng hơn. Mà Hạm Chi Tiên khuôn mặt đỏ bừng, chậm rãi lau đi nước mắt, thì thầm với bản thân: "sư tôn, sư tỷ, ta tựa hồ có thể cảm giác được…"