Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 214 : Hỉ Mị Đích Câu Dẫn Dữ Thất Khiếu Linh Lung Tâm

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Đát Kỷ khóc nói: "muội muội! Tỷ rốt cuộc tìm ra cừu nhân giết con cháu mả Hiên Viên chúng ta rồi! Thực đáng thương cho con cháu năm xưa Nữ Kiều nương nương phó thác cho ta, toàn bộ đã bị lão tặc kia sát hại, ngay bì da cũng bị hắn lấy đi, chế thành trường bào dâng cho Thiên tử! Ta thực hận không thể phân thây xé xác hắn!".



Hỉ Mị nghiến răng nói: "thì ra là lão tặc đáng chết này!, sớm biết như vậy, lúc muội còn ở Triều Ca đã giết chết hắn luôn!".



Đát Kỷ nói: "lần trước là muội muội theo lệnh Nữ Oa Nương Nương tới Triều Ca làm loạn phải không? Đúng là đã lập được đại công!".



Câu trả lời của Hỉ Mị khiến Đát Kỷ bất ngờ: "Nương nương tuy lệnh ba người chúng ta tới làm loạn Triều Ca, nhưng không dặn dò cụ thể làm thế nào. Muội vốn định ở bên ngoài hỗ trợ cho tỷ tỷ, nhưng quốc sư Tiêu Dao tử kia cùng hai gã kim tiên liên thủ hại muội, thiếu chút thì mất mạng. Muội trong lòng căm giận, nên thừa dịp Thiên tử chinh Tây, dùng mị thuật mê hoặc hai hoàng tử, trả thù Đại Thương".



Đát Kỷ nghe tới tên Tiêu Dao tử liền kinh hãi: "quốc sư Tiêu Dao tử? Hắn sao lại hại muội?"



Hỉ Mị đem trận chiến ly khai hoàng cung lúc đó kể ra: "người này pháp lực quái dị, có thể ẩn dấu tu vi, miệng nói muội là yêu nghiệt, sẽ gây hoạc cho Đại Thương. Nếu không phải tại lúc sinh tử quan đầu, muội đột nhiên đốn ngộ, dục hỏa trùng sinh, giờ đã không còn mệnh tái ngộ cùng tỷ tỷ!".



Đát Kỷ nghe xong, vẻ mặt hết sức phức tạp, trầm lặng hồi lâu. Hỉ Mị lại nói: "vừa rồi muội mượn tay đại hoàng tử trừ đi ba người hoàng hậu, không chỉ khiến hai đứa hắn bị lưu đày, còn có thể giúp tỷ tỷ lên ngôi quốc hậu".



Đát Kỷ than: "muội muội có điều chẳng biết, giờ Thiên tử lại sủng ái duệ phi Thương Thanh Quân. Ta tuy chiếm thượng phong, nhưng cũng không nắm chắc phần thắng. Giờ Thiên tử lại có ý tuyển tân phi, ngôi hoàng hậu này chỉ sợ khó càng thêm khó".



"Thương Thanh Quân kia mình mang dị bảo, còn có cao nhân bảo hộ, vết thương của muội chính là bị ả dẫn vào trong một kỳ trận gây thành. Còn chuyện được Thiên tử ân sủng kia tỷ tỷ cũng không nên lo lắng. Nam tử trong thiên hạ đều là kẻ bạc tình, nhất là hạng quân vương kia. Cho dù là Thiên tử, cũng chỉ là công cụ chúng ta lợi dụng mà thôi. Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, tiêu diệt vài hạt sạn kia là xong".



Đát Kỷ lắc đầu: "mục đích ta tiến cung là để mê hoặc Thiên tử, phá hoại triều cương, đâu phải thực sử để ý Thiên tử có sủng ái hay không? Chỉ là…giữa muội muội và Tiêu Dao tử, e rằng có chút hiểu lầm, có thể để tỷ tỷ điều đình được không?"



Hỉ Mị có chút bất ngờ nói: "muội cùng Tiêu Dao tử kia có mối thù sinh tử, huống chi hắn còn là quốc sư của Đại Thương, hiệu trung với Thiên tử. Hành động lần trước của muội tất khiến hắn hận tới thấu xương nhập cốt, sao có thể dễ dàng hóa giải được?"



Đát Kỷ lộ vẻ khẩn cầu: "muội muội, nể mặt tỷ tỷ, chớ tính toán với hắn nữa. Bên phía Tiêu Dao tử, tỷ tự có cách hóa giải".




Đát Kỷ chần chừ đáp: "người này chính là hoàng thúc Tỉ Can…"



Trương Tử Tinh không khỏi lộ ra vẻ do dự: "Tỉ Can là thừa tướng đứng đầu các quan, lại là hoàng thúc của ta. Nếu muốn lấy trái tim của người, chỉ sợ trong triều sẽ đại loạn".



Đát Kỷ rưng rưng nói: "thần thiếp cũng biết chuyện này rất khó, chỉ khổ cho muội muội Hỉ Mị của thiếp!, còn mong ngóng chờ ngày tới Triều Ca hầu hạ Bệ hạ…"



Trương Tử Tinh trầm ngâm rất lâu, lại vuốt ve bảo kính kia, rốt cuộc nghiến răng ghé vào tai Đát Kỷ thấp giọng nói vài câu, đồng thời phân phó nội thị: "mau phát ngự trát, tuyên thừa tướng Tỉ Can vào trong cung!".



Không bao lâu Tỉ Can liền vào cung, đi tới dưới lầu Trích Tinh tham kiến Thiên tử.



"Bệ hạ vội vã triệu hạ thần tới đây, không biết có gì sai bảo?"



Trương Tử Tinh chần chừ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Diễm phi đột nhiên bị bệnh đau tim, chỉ có Linh lung tâm mới có thể chữa được. Nghe nói hoàng thúc có Thất khiếu linh lung tâm, có thể mượn một mảnh làm thuốc, nếu chữa được bệnh cho Diễm phi thì công lao thực to lớn".



Tỉ Can mặt đầy giận dữ, tấu nói: "người không có tim làm sao sống được? Lão thần là tông thất hoàng tộc, lại là thừa tướng đứng đầu bá quan. Bệ hạ sao lại mê muội như vậy? Tỉ Can tuy không sợ chết, nhưng thân này lo cho xã tắc, Bệ hạ làm vậy không phải sẽ không còn ai dám trung thành với người hay sao? Giờ Bệ hạ nghe lời yêu phụ, đòi moi tim hạ thần; chỉ sợ còn Tỉ Can, giang sơn còn; Tỉ Can mất, giang sơn mất!".



Thiên tử không biết nói sao, chỉ liên tục thúc giục Tỉ Can moi tim. Tỉ Can uất hận lớn giọng mắng chửi hắn là hôn quân, rốt cuộc khiến cho Thiên tử nổi giận, lệnh võ sĩ tả hữu lôi hắn ra ngoài Ngọ môn, trói lại móc tim ra. Tỉ Can không tránh được, chỉ biết chửi mắng không ngừng.



Không bao lâu, võ sĩ quả nhiên đem một khỏa tim còn phập phồng nhịp đập dâng lên, Trương Tử Tinh vội vàng gọi Đát Kỷ nhìn trộm một bên đã lâu ra, hỏi: "ái phi mau xem, đây có phải là Thất khiếu linh lung tâm không?"



Yêu quang trong mắt Đát Kỷ hiện lên, bắt đầu cẩn thận nhìn trái tim này. Trương Tử Tinh đứng cạnh tuy vẻ mặt hồi hộp lo lắng, nhưng ánh mắt cũng cẩn thận không kém, chăm chú quan sát vẻ biến hóa trong biểu tình của Đát Kỷ.