Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 293 : Lạc Bảo Kim tiền hiển kỳ công

Ngày đăng: 12:21 18/04/20


Trương Tử Tinh thu được cô em gái tuyền linh này trong lòng vui vẻ, đang muốn phát tín hiệu báo cho Hình Thiên và Tào Bảo thì đụng phải bọn người Kiều Khôn.



Với tu vi và thần thông của Trương Tử Tinh hiện nay vốn đã không để Kiều Khôn vào trong mắt nhưng đối với đạo nhân lùn bên cạnh hắn lại không dám có chút lơ là nào – Lục Áp! Tên lùn này đúng là âm hồn bất tán, đến đâu cũng đều gặp phải hắn!



Trương Tử Tinh hiểu rõ tu vi Lục Áp hơn xa bản thân mà tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt nếu cứ liều đánh với hắn tuyệt đối không phải là đối thủ còn có thể liên lụy đến Vân, Thanh Nhi và Tiêu Thăng. Hi vọng duy nhất chính là gọi Hình Thiên đến kịp mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.



Trương Tử Tinh trong tiên thức dặn dò Vân và Tiêu Thăng, để hai người bảo vệ Thanh Nhi nếu có cơ hội phải lập tức bỏ chạy nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười cao giọng nói: "Lục đạo hữu, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng (đời người nơi đâu cũng gặp gỡ) nhỉ! Lần trước sau khi chia tay ở Đại Dư tiên sơn vẫn luôn tưởng niệm, không ngờ nhanh như vậy đã lại gặp được đạo hữu, bần đạo trong lòng rất là vui mừng."



Lục Áp trong mắt lóe lên tinh quang cũng cười lớn nói: "Hay cho câu nhân sinh hà xứ bất tương phùng! Lời này của đạo hữu thật hợp lòng ta, từ lần trước ở tiên sơn ta đối với đạo hữu cũng rất là tưởng niệm đó!"



Kiều Khôn vốn dẫn Lục Áp đến để giải quyết Tiêu Dao Tử không ngờ đến khi hai người gặp mặt lại chào hỏi nhiệt tình như bạn cũ không nén được thấy thầm thấy hoài nghi. Hắn nghĩ đến vừa rồi Trương Duy còn bẩm báo một việc khác, ánh mắt lập tức rơi lên người Trương Thanh Nhi, xác nhận một hồi lập tức lộ ra vẻ tham lam. Trương Thanh Nhi cảm nhận được dị sắc trong ánh mắt Kiều Khôn, trong lòng sợ hãi lập tức nấp vào sau lưng Vân. Vân không hề chú ý đến tình huống của Thanh Nhi mà nhìn chằm chằm vào Lục Áp, khi nghĩ đến đạo sĩ lùn này lần trước thiếu chút nữa đã làm hại đến tỷ tỷ Tụ Doanh và Tiêu Dao ca ca cặp mắt thiếu chút nữa phun ra lửa, chỉ thẳng mặt Lục Áp quát: "Tên đạo nhân lùn nhà ngươi! Lần trước thiếu chút nữa hạ độc thủ hại đến ca ca tỷ tỷ ta, hôm nay đến đây lại có ý đồ xấu xa gì?"



Lục Áp nghe Vân gọi hắn là "đạo nhân lùn" vẻ tức giận vừa hiện ra đã ẩn đi, nhìn thấy Trọng Thiên xích trong tay nàng khẽ nhíu mày hỏi: "Vị tiểu đạo hữu này vừa mở miệng đã muốn hại người, không biết là môn hạ của ai?"



Vẻ ngấp nghé của Kiều Khôn đối với Trương Thanh Nhi bị Trương Tử Tinh nhìn thấy hết, trong lòng biết Kiều Khôn nhận ra Trương Thanh Nhi là tuyền linh lập tức lên tiếng trả lời trước: "Với nhãn lực của Lục đạo hữu chẳng nhẽ lại không nhận ra Trọng Thiên xích và Ngũ Sắc Yên Nghê? Hai vị muội muội này của ta đều là môn hạ của thánh nhân Oa Hoàng cung, đạo hữu hà tất đã biết rồi còn cố hỏi?"



Lục Áp vốn hoài nghi thân phận của Vân, sau khi nhận được chứng thực gật gật đầu tự suy xét sẽ không vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với Nữ Oa nương nương cho nên cũng không để sự vô lễ của Vân trong lòng, chỉ là đối với Tiêu Dao Tử càng thêm hoài nghi. Bên người tên Tiêu Dao Tử này dường như đều không phải là nhân vật tầm thường, hoặc chính là đệ tử đắc ý của thánh nhân Triệt Giáo, hoặc là huynh đệ huyền tiên thượng giai đỉnh phong, như hôm nay hai cô bé mặc dù không nhìn không hợp mắt này cũng là môn hạ của thánh nhân Oa Hoàng cung!



Kiều Khôn vừa nghe tuyền linh mình vất vả tìm kiếm vậy mà đã bái làm môn hạ của Nữ Oa nương nương lại nhìn thấy Lục Áp gật đầu xác nhận trong lòng lập tức nguội lạnh hơn nửa. Trương Tử Tinh nói như vậy cũng là vì an toàn của Vân và Thanh Nhi, lát nữa thực sự phải cùng đánh với Lục Áp chỉ sợ bản thân còn khó giữ nổi càng không nói đến chiếu cố hai vị tiểu muội muội rồi. Còn như Tiêu Thăng, đã mang cái danh đệ tử của mình cũng chẳng có cách nào sửa lại, chỉ có thể dặn dò hắn tự mình cẩn thận mà thôi.




Lục Áp đang nói bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hoàng, khuôn mặt do ngọn lửa ngưng tụ thành bỗng nhiên vặn vẹo, liền sau đó lửa cháy ngập trời cũng biến mất không thấy đâu nữa. Trương Tử Tinh lại quay về tình cảnh nguyên bản trong Vũ Di sơn, viên ngọc màu lửa đỏ trong không trung đã rơi xuống đất, bên cạnh còn có một đồng tiền vàng có cánh – Lạc Bảo Kim tiền.



Lạc Bảo Kim tiền khẽ vẫy đôi cánh, lại bay về trong tay Tiêu Thăng. Lục Áp nhớ lại việc vừa rồi hồ lô Trảm Tiên bị kim tiền đánh rơi sắc mặt hơi biến, bắt đầu trở nên coi trọng Tiêu Thăng, lên tiếng hỏi: "Đạo nhân kia! Ngươi phóng ra rốt cuộc là bảo vật gì vậy? Lại có thể liên tục đánh rơi hai chí bảo của ta!"



Tiêu Thăng sắc mặt có chút trắng bệch, vừa rồi thi triển Lạc Bảo Kim tiền tiêu hao không ít tiên lực giờ đang cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể, làm gì có thời giờ đi trả lời. Lục Áp miệng vừa nói đồng thời vung tay muốn nhanh chóng thu hồi Chân Viêm châu, đột nhiên một cái bóng xám chớp lên, nhanh chóng đem Chân Viêm châu cướp lấy rồi quay về bên cạnh Tiêu Thăng. Dù là cảm ứng và khống chế của Lục Áp với Chân Viêm châu đều không có hiệu quả gì!



Tiêu Thăng vừa thấy người này trong mắt túc thời lộ vẻ vui mừng kêu một tiếng: "Tào Bảo!"



Trương Tử Tinh cũng thở ra một hơi, hắn kéo dài lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được quân cứu viện. Nguồn: https://truyenfull.vn



Ba pháp bảo lợi hại nhất của Lục Áp phân biệt là Trảm Tiên phi đao, Chân Viêm châu và Đinh Đầu Thất Tiễn thư. Trong đó Chân Viêm châu là do hắn lấy lực Ly Hỏa của bản thân cùng với thái dương tinh hoa luyện thành pháp bảo, có thể sinh ra ngọn lửa có uy lực còn trên cả ngũ vị chân hỏa có thể nói là một trong những pháp bảo tính hỏa mạnh nhất đương thời. Vừa rồi Trảm Tiên phi đao bị đồng tiền kỳ quái kia đánh rơi, lại trúng một đòn của Tiêu Dao Tử khiến hắn thiếu chút nữa chịu thiệt thòi lớn, bây giờ lại đến lượt Chân Viêm châu bị Kim tiền đánh rơi lại còn bị đạo nhân đến sau cướp mất, Lục Áp không nén được vừa kinh hãi vừa tức giận.



Lục Áp nhìn ra hai đạo nhân này đều chỉ có tu vi chân tiên mà thôi lại càng căm phẫn, thân hình nhoáng một cái đang muốn lao đến đột nhiên trong lòng thấy có điềm báo nguy hiểm, mạnh mẽ hãm thân hình lại.



Một luồng lưu quang đáng sợ màu đen đem theo nguồn sức mạnh hủy thiên diệt địa chặn trước người hắn, đem mặt đất cứng cày tung lên một rãnh sâu, uy lực của một kích này dù là Lục Áp cũng không thể không động dung.



Mà tạo thành sức phá hoại kinh người như vậy là một thanh đại phủ cán dài cắm trên mặt đất, đang ẩn hiện những tia sáng đen kỳ dị.