Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 298 : Thiền Ngọc

Ngày đăng: 12:21 18/04/20


Đặng Thiền Ngọc đang muốn huy đao xuống lấy tính mạng hèn mọn của gã lùn bỗng nhiên kim quang chợt lóe, một đao chợt bị một thanh tam tiên lưỡng nhận đao gạt lại. Người tới đầu đội vân quan, mặc đạo phục, mặt như quan ngọc, phong thái tuấn tú, giữa trán tựa hồ còn có một con mắt nhắm.



Gã lùn biết gặp nguy hiểm sống chết trước mắt nên nhịn đau bò dây, ngay cả binh khí cũng bỏ lại, chìm xuống dưới đất quay trở về doanh trại.



Binh khí của Đặng Thiền Ngọc quấn lấy tam tiêm lưỡng nhận đao một trận, chỉ cảm thấy cánh tay hơi tê dại, ngay cả bạch mã cũng lui về phía sau vài bước, thầm kinh hãi trước sức mạnh kinh người, quát hỏi :"Tướng tới tên họ là gì!"



Người kia thu đao lui ra phía sau, nói rằng :"Ta là Dương Tiễn, nữ tướng ngươi thực sự có hảo bản lĩnh,. Có thể gây thương tích cho ba vị đạo hữu của ta! Có thể coi là địch thủ, có thể cho biết danh tính?"



Đặng Thiền Ngọc tu luyện Thái Âm tiên quyết, linh giác tất nhiên là không tầm thường, cảm thấy Dương Tiễn bất phàm nên thầm cảnh giác, tay phải đang cầm đơn đao hạ xuống, đáp :"Ta là con gái của tổng binh Đặng Cửu Công Tam sơn quan, Đặng Thiền Ngọc …""



Nàng lại định tiên hạ thủ vi cường nên vừa nói đến Đặng Thiền Ngọc ba chữ thì tay phải đã giương lên, ngũ quang thạch rời tay bắn ra với tốc độ cực nhanh!



Nhưng viên ngũ quang thạch đánh lên người Dương Tiễn chỉ thấy hỏa hoa văng khắp nơi mà lại không hề tạo thành bất luận thương tổn gì. Đặng Thiền Ngọc thầm hoảng kinh trong lòng, vừa giục ngựa vừa quay thân phát ra thêm một viên tinh thạch, lại trúng giữa mặt Dương Tiễn. Dương Tiễn cười lạnh một tiếng, ngay cả mắt cũng không chớp, giả như không biết.



Đặng Thiền Ngọc kinh hãi, đang muốn lui về thành chợt thấy bạch mã đang cưỡi giậm chân kinh hoảng, trong lòng chợt sinh ra báo động. Nàng vừa quay đầu lại thì đã thấy một con chó ngao khổng lồ chẳng biết xuất hiện trong không trung từ lúc nào, thoáng qua đã phi tới trước mặt, miệng nó há ra lộ hàm răng trắng nhởn, đang định nhằm cổ nàng cắn tới. Mắt thấy khó thể tránh được Đặng Thiền Ngọc không khỏi hoa dung thất sắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Đang lúc chỉ mành treo chuông bỗng nhiên một cánh tay xuất hiện, giữ chặt lấy cổ con chó ngao. Con ngao liều mạng giãu dụa nhưng bất luận nó dùng bao nhiêu khí lực đều không thể thoát ra. Cánh tay kia phát ra quang mang nhàn nhạt, lực lượng trong nháy mắt gia tăng đến một trình độ đáng sợ. Con chó ngao lộ ra vẻ thống khổ, nức nở kêu lên vài tiếng rồi chợt biến mất không tung tích.



Chủ nhân cánh tay kia chỉ nhàn nhạt nói một câu :"Thì ra Hạo thiên khuyển cũng không phải là sinh vật sống mà là một pháp bảo."



Đặng Thiền Ngọc tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa thấy người kia liền vui mừng hét lên :"Tiểu tặc, thì ra là ngươi!"



Thì ra người tới chính là Trương Tử Tinh. Hắn với thân phận quốc sư mang theo đám Viên Hồng vừa lúc tới Tam sơn quan nghe tin Đặng Thiền Ngọc xuất chiến nên không yên lòng, nên đặc biệt tới lược trận, vừa lúc ở thời điểm mấu chốt cứu Đặng Thiền Ngọc.



Trương Tử Tinh gật đầu với Đặng Thiền Ngọc, ánh mắt lại dừng ở Dương Tiễn :"Ngươi là Dương Tiễn môn nhân của Ngọc Đảnh chân nhân sao?"
Thổ Hành Tôn thấy người xuất trận quả đúng là nữ tướng hôm trước, nghe Dương Tiễn kể thì đó chính là con gái của tổng binh Đặng Cửu Công tên Đặng Thiền Ngọc. Hắn nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của Đặng Thiền Ngọc không khỏi vừa yêu vừa hận, thiết côn trong tay hoàng ngang quát lên:" Ngày hôm trước ta vô ý mới trúng ám toán của nàng, hôm nay sẽ bắt nàng rửa nhục!"



Đặng Thiền Ngọc cười nói:" Bại tướng dưới tay còn dám khoe khoang? Còn không mau báo danh!"



Nụ cười mang theo vẻ trào phúng của nàng trong mắt Thổ hành tôn cũng thành thiên kiều bá mị, trong lòng hắn không khỏi nổi lên đầy ý niệm xấu xa, không ngừng tính toán phải làm gì sau khi dùng Khổn tiên thằng bắt giữ Đặng Thiền Ngọc, trong miệng đáp:" Ta là Thổ hành tôn môn hạ Cù lưu tôn chân nhân ở Giáp long sơn, Phi vân động!"



Hai chữ cuối cùng còn chưa dứt đã thấy quang hoa chớp động, trên mặt lại cảm thấy một trận đa nhức quen thuộc, xoay người ngã quỵ. Thương quân thấy gã lùn bại trận liền hết sức hô to tên Đặng Thiền Ngọc.



Thì ra, mới vừa rồi Trương Tử Tinh không kịp ngăn Thiền ngọc xuất trận liền lập tức dùng tiên thức truyền âm nói cho nàng biết gã lùn kia có Khổn Tiên Thằng phải hạ thủ trước chế phục. Đặng Thiền Ngọc tuy đối với việc hạ thủ với bại tướng không cho là đúng nhưng thập phần tin lời Trương Tử Tinh nên lập tức giở lại trò cũ, tiên hạ thủ vi cường, lần thứ hai đánh bại Thổ hành tôn.



Thổ hành tôn tuy mơ ước mỹ sắc của Đặng Thiền Ngọc nhưng vì có bài học lần trước cũng đã âm thầm đề phòng, chỉ có điều không ngờ rằng tốc độ của ngũ quang thạch vượt xa khỏi dự liệu, đối phương vừa ném đá hắn đã không còn cơ hội né tránh.



Dương Tiễn thấy Thổ hành tôn căn bản không hề nghe giáo huấn, lại trúng kế lần thứ hai liền thầm lắc đầu rồi hóa thành kim quang chắn phía trước Đặng Thiền Ngọc. Đặng Thiền Ngọc được Trương Tử Tinh phân phó cũng không ham chiến mà giục ngựa quay về trong Thương trận.



Dương Tiễn đang muốn cứu Thổ hành tôn quay về chợt thấy một đạo bạch quang hiện lên hóa thành một nam tử, chính là người cao gầy khi trước, trong tay còn cầm một thanh hắc bổng.



Dương Tiễn lộ ra vẻ ngưng trọng, khi ánh mắt hai người gặp nhau thì song phương đều chấn động, tựa hồ bắn ra tia lửa. Giờ khắc này cả hai đều cảm nhận được sức mạnh cùng ý chí chiến đấu của đối phương, tựa như kẻ thù đã đấu với nhau hang nghìn vạn năm gặp mặt.



Viên Hồng cũng không ngăn cản binh sĩ cứu Thổ hành tôn mà ánh mắt chỉ dừng trên người Dương Tiễn, quát lên:"Dương Tiễn, có dám cùng Viên Hồng ta đánh một trận?"



Dương Tiễn không có đáp là chỉ chậm rãi mở con mắt thứ ba ra, thanh tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay vung lên về hướng Viên Hồng biểu lộ quyết tâm của chính mình.



Bom về với Trụ vương !!!!