Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 3 : Thị Tập Ngẫu Ngộ

Ngày đăng: 12:17 18/04/20


Nếu lúc đầu không nghiên cứu cái "tấm kính" đáng chết kia…



Nêu bây giờ Siêu Não còn ở bên người…



Nếu có thể mang quân sự, khoa học tương lai thực hiện tại thời đại này…



Nếu…



Đáng tiếc, chỉ là "nếu" mà thôi, cũng như hắn bây giờ trọng sinh thành Trụ Vương, rất nhiều chuyện không thể vãn hồi nữa.



Số mệnh cũng giống như bị cưỡng gian, đã là không cách nào chống cự, chẳng bằng tận tình hưởng thụ. Hay làm như Trụ Vương trong lịch sử, trầm mê tửu sắc, sinh hoạt hoang dâm, hưởng thụ vài chục năm, tiện tay mang giang sơn dâng cho người ta, lởm nhất lúc chết cũng được phong làm sao Thiên Hỉ?.



Đáng tiếc, Trương Tử Tinh không phải là loại người ngớ ngẩn, bi quan tiêu cực, hắn không cam lòng.



Trên đường nghiên cứu khoa học "kiếp trước", không phải rất nhiều khó khăn sao? Mà hắn cuối cùng dựa vào ý chí kiên định, tinh thần bất khuất thành công vượt qua mọi trở ngại, biến điều không thể thành có thể. Để người như vậy cam tâm nghe số mệnh áp đặt, sao có thể chứ?



Một ngày, Trương Tử Tinh tâm trạng chán nản dẫn theo vài tên tùy tòng ăn mặc thường phục ra ngoài, dạo chơi tại Muội Ấp Thành, bước chân đến giữa chợ lúc nào không hay.



Buôn bán thời nhà Thương đã sớm xuất hiện, giao thông thủy bộ cũng coi như phát đạt, hàng hóa trong chợ rất đa dạng, nhiều nhất là dụng cụ đồ đồng, đồ gốm, cũng có chút ít đồ vật đắt giá như lụa, ngọc trai, tiền tệ lưu thông là một loại đồ đồng đặc chế, trong chợ người mua kẻ bán, thập phần náo nhiệt.



Lúc này, phía trước truyền tới một trận ồn ào, chỉ thấy người trên đường dạt ra tránh né, một tên nam tử ở trần, lưng cõng một thân hình gầy gò nhỏ bé, liều mạng chạy về bên này, đằng sau hơn mười gã đại hán khẩn trương đuổi theo.


Đứt là cùng, sợ cái đíu! (Yeah! Yeah! )



Lão giặc trời muốn nhà Thương diệt vong theo bài vở "tình tiết", bổn điện hạ thề không cho ngươi đắc ý, nếu không làm cho cái thế giới này trời long đất lở, chẳng phải uổng phí lần"trọng sinh" này sao?



Từ kinh tế đến quân sự, thẳng tay khiến thời đại tiến bộ, trang bị hàng nghìn hàng vạn binh sĩ tay cầm súng ống đối phó với lũ tiên nhân, bắn thành tổ ong lỗ chỗ, xem các ngươi có bao nhiêu tiên dược mà uống? Làm loạn lên đấy, rồi sao? Nếu mà được, làm vài trăm quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân bắn tan tành núi Côn Lôn, để xem mấy lão rùa già trong Ngọc Hư Cung mai cứng đến mức nào.



Đối mặt đánh không lại tiên nhân, thì làm kế ly gián, xui hổ thịt sói, mượn đao giết người, chắc đủ a… Nếu không thẳng tay đối phó, giết được tên nào hay tên nấy, nếu có thể mang mấy vị giáo chủ thánh thân biến thành quang can tư lệnh thì thật là tuyệt …cho dù có chết bị phong thần, cũng là người mang chiến tích …



Mỹ nữ trong thế giới Phong Thần không phải rất nhiều sao? Cái gì tiên cô, tiên tử, công chúa…tiếc là trong sách mô tả không rõ, không cách nào hình dung, tốt nhất bê tất vào hậu cung, nếu cuộc chiến này không dễ dàng, chết trong vòng tay mỹ nữ, phong thần cũng phong lưu.



Trương Tử Tinh hạ quyết tâm, chỉ thấy cả người sảng khoái, bức bối lâu ngày tiêu tan không thấy, vui vẻ cười lớn.



Kỳ thật có chút chuyện rất đơn giản, nhưng người trong cuộc thường u mê, thậm chí lâm vào bế tắc, nhưng người thông minh thực sự chỉ cần 1 cơ hội, là có thể giác ngộ nhân quả mà thoát ra. Trương Tử Tinh hôm nay chính là nhờ cơ hội này, bên ngoài không có gì khác biệt nhưng tinh thần đã thay đổi căn bản.



Nam nô lệ này không biết chuyện, thấy ân nhân cười như thằng hâm, cũng không dám hỏi nhiều.



Lúc này đầu đường truyền tới một trận hò hét, khiến Trương Tử Tinh đang từ mơ màng tự sướng tỉnh lại, nhìn ra đằng xa thấy một nhóm người đang xông lại bên này. Trương Tử Tinh tinh mắt nhận thấy đi đầu là một võ tướng cưới ngựa dẫn theo một nhóm binh sĩ, mà kẻ bị mình đánh ngã, Trần Cật cũng ở bên trong. Nhưng hắn là ai? Sao có thể e ngại mấy tên này?



Nam tử thân trần cũng mẫn cảm đoán ra truy binh đã đuổi tới, vội vã nói: "Mong ân nhân thương xót dẫn theo em gái tiểu nhân ly khai, tiểu nhân ở lại làm lạc hướng truy binh, liều chết cũng bảo hộ ân khân rời khỏi. Đại ân đại đức của ân nhân, chỉ có thể đem thân báo đáp".



Nam tử này dù là nô lệ, nhưng trọng tình trọng nghĩa, thấy chết không sờn thật là hiếm có. Không chờ Trương Tử Tinh mở miệng, bỗng có người ở một bên nói: "Không cần như vậy, các vị cứ yên tâm rời đi, bần đạo thi triển tiểu thuật, có thể bảo hộ các vị an toàn".