Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 384 :

Ngày đăng: 12:22 18/04/20


Nhiên Đăng đạo nhân gần đây có thể xem như vô cùng xui xẻo, thất bại ở Tam Tiên Đảo mà về, còn bị Nguyên Thủy Thiên trách mắng một chút, nguyên nhân là thất lạc mất chí bảo Ngọc Hư Ấn của Ngọc Hư Cung.



Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân cực kỳ bất mãn: Không phải chỉ là một kiện pháp bảo thôi sao? Nói đến chí bảo, Ngọc Hư Ấn sao có thể so sánh với chân chính chí bảo Bàn Cổ Phiên, tam bảo Ngọc Như Ý đây? Hơn nữa, lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn còn nghĩ Côn Lôn tinh ngọc của hắn bị mất, nói rõ lấy Ngọc Hư Ấn để bồi thường, lúc này lại nghiễm nhiên lấy thân phận chủ nhân của Ngọc Hư Ấn trách mắng hắn. Vị chưởng giáo thánh nhân này còn nghĩ đến chuyện Thập Tuyệt Trận của cuộc chiến Tây Kỳ trước kia để chỉ trích!



Có bản lĩnh tự mình xuất trận chỉ huy đi! Chỉ huy không được môn nhân chết càng nhiều!



Nhiên Đăng đạo nhân càng nghĩ càng giận: Nguyên Thủy Thiên Tôn này tự cho mình là thánh nhân chí tôn, độc chiếm đại quyền của Xiển Giáo, cũng không chịu dễ dàng buông tay. Hắn ở Xiển Giáo cũng có tu vi huyền tiên, mặc dù được môn nhân gọi là lão sư, nhưng vẫn không đạt được quyền lực chân chính, sao so được với ba vị giáo chủ và cổ phật của Tây Phương Giáo? Cũng may sớm có tính toán, đã an bài một đường lui, nếu không chẳng lẽ cả đời chỉ có thể tạm nhường người vì lợi ích toàn cục?



Tiêu Dao Tử kia cũng thật đáng hận, lại có thể cùng Tam Tiên ly khai Tam Tiên Đảo, đến khi hắn đem mấy đạo hữu tới để báo thù thì trên đảo chỉ còn lại vài đồng tử. Theo lời đồng tử thì tam nữ hình như đi Bích Du Cung, điều này làm hắn quả thực chán nản – làm sao có thể đem mấy đạo hữu tới Bích Du Cung gặp Thông Thiên Giáo Chủ để chịu chết được.



Nghĩ đến thủ đoạn độc ác kia của Tiêu Dao Tử, Nhiên Đăng đạo nhân liền không nhịn được một trận sởn gai ốc, cũng cố gắng không trút giận lên đồng tử, lập tức cùng mọi người rời đi.



Lần trước ở Tam Tiên Đảo, Nhiên Đăng đạo nhân sau khi được Chuẩn Đề đạo nhân cứu ra, dường như có hứa hẹn hoặc là hiệp định nào đó, lập tức dùng thủ đoạn, thỉnh thoảng mời các môn nhân đi Linh Thứu Sơn Nguyên Giác Động giảng đạo luận đạo. Các môn nhân đều biết tu vi bất phàm của Nhiên Đăng đạo nhân, có thể nghe hắn đàm luận huyền tiên đạo, tất nhiên là cơ duyên tốt, mà cũng cảm thấy mới mẻ đối với phương pháp trao đổi thảo luận, cho nên thường xuyên ở Nguyên Giác Động gặp nhau, số người tham dự cũng càng ngày càng nhiều, giống như một sự kiện bình thường.



Kỳ quái chính là, trong mười hai vị kim tiên, ba người Từ Hàng chân nhân, Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đều tỏ vẻ cự tuyệt đối với lời mời loại này, không đi lần nào.



Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân tất nhiên là biết nguyên do. Từ Hàng chân nhân không chịu tới, mà Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn là bằng hữu tốt nhất của Từ Hàng, chỉ sợ cũng biết một phần nội tình ngày đó ở Tam Tiên Đảo, cho nên mới không muốn tới. Như vậy cũng tốt, để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Nhiên Đăng đạo nhân đề xuất:



- Đạo vi tự nhiên, tự nhiên vi đạo. Nhân tại đạo trung, tự nhiên thành đạo.(Đạo là tự nhiên, tự nhiên là đạo. Người ở trong đạo, tự nhiên thành đạo).



Quan niệm căn bản chiếm được sự nhất trí tán thành của đám người Cụ Lưu Tôn, Quảng Thành Tử, liền sau đó chúng môn nhân cùng nhau thảo luận kiểm chứng, cũng có được thu hoạch. Mỗi lần luận đạo là lúc toàn bộ không ít môn nhân tụ tập ở Nguyên Giác Động lắng nghe diệu luận của Nhiên Đăng đạo nhân.



Nguyên Thủy Thiên Tôn biết được việc này của Nhiên Đăng đạo nhân, còn tưởng là hắn bởi vì đánh mất Ngọc Hư Ấn mà lấy công chuộc tội, cũng không để trong lòng, ngược lại còn khen Nhiên Đăng đạo nhân một phen.



Nhưng sau đó trong giảng đạo, người nghe đạo dần dần xảy ra chia rẽ. Một phương phản đối cho rằng rất nhiều đạo lý có xung đột trên căn bản với đạo mà Nguyên Thủy Thiên Tôn từng giảng tại Ngọc Hư Cung. Một phương ủng hộ cho rằng, loại "Đạo" này cũng không có xung đột gì, mà là lý giải và tìm hiểu của đối phương không đúng. Nếu đạo pháp tự nhiên, thì không cần sinh ra hình thức cố định nào đó. Hai bên mỗi bên một ý, thường thường tranh luận đến đỏ mặt tía tai. Đại biểu cho bên phản đối chính là Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử và Thanh Hư Đạo Đức chân quân, mà phái ủng hộ Nhiên Đăng đạo nhân còn lại là Cụ Lưu Tôn, về phần Vân Trung Tử, Hoàng Long chân nhân và Đạo Hành Thiên Tôn thì thuộc phái trung lập.



Loại phái trung lập này mặc dù không cho thấy cụ thể ủng hộ một phương nào, nhưng có đôi khi lại nói rõ chỗ khác nhau giữa lý luận hai bên, do đó khiến cho thảo luận càng kịch liệt, người sôi nổi nhất chính là vị Đạo Hành Thiên Tôn kia.



Bởi vì loại tranh chấp này khiến cho không khí đại hội luận đạo vốn hài hòa thường hay tan rã trong không vui.



Dần dần, đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử cũng không tham gia sự kiện này, Cụ Lưu Tôn và một đám môn nhân vẫn giữ lại như cũ, dường như hình thành một tiểu tập đoàn tương đối độc lập. Càng chính xác ra, toàn bộ Xiển Giáo đã lén lút bị phân chia thành mấy tiểu tập đoàn.



Nhiên Đăng đạo nhân xuất phát từ băn khoăn nào đó, cũng không mời lại đám người Quảng Thành Tử, mà đem ánh mắt nhắm vào phái trung lập, không ngại đích thân tới cửa bái phỏng, có không ít bị hắn thuyết phục.
- Đạo huynh, đừng vội đánh, cùng đến Ngọc Hư Cung xin chưởng giáo thánh nhân phân xử!



Đạo Hành Thiên Tôn nghe được thanh âm của Hoàng Long chân nhân, trong mắt sáng người, cắn răng nói với Nhiên Đăng đạo nhân:



- Đi Ngọc Hư Cung cũng tốt! Chớ có cho là ta không biết ngươi gần đây truyền đạo cho mọi người chính là Tây Phương Giáo kia …



Nhiên Đăng đạo nhân cả kinh, đây không phải là chuyện nhỏ, vội vàng thúc dục kiếm tiên, muốn ép những lời Đạo Hành Thiên Tôn nói trở lại. Hắn tuyên truyền đúng là giáo nghĩa của Tây Phương Giáo đã qua sửa chữa, người bình thường tuyệt không nhìn ra, không ngờ lại bị Đạo Hành Thiên Tôn nhìn ra.



Phía dưới Dương Tiễn bỗng nhiên cảm ứng được điều gì, chau mày, mở con mắt thứ ba ra, nhìn Đạo Hành Thiên Tôn, nhưng lại không nhìn ra manh mối, trong lòng thật là nghi hoặc. Mà Nhiên Đăng đạo nhân đang đối diện Đạo Hành Thiên Tôn chỉ cảm thấy một cỗ sát ý khó hiểu dâng lên trong lòng, lại không áp chế được, trong tay âm thầm lấy ra Linh Lung Tháp, hướng Đạo Hành Thiên Tôn tế đi.



Đạo Hành Thiên Tôn đã sớm âm thầm thi triển thủ đoạn, thấy Nhiên Đăng đạo nhân quả nhiên tế ra pháp bảo, thầm nghĩ:



- Tới thật tốt, đỡ một phen tự bạo!



Chúng nhân chỉ thấy trong tay Nhiên Đăng đạo nhân phóng ra một đạo kim sắc quang hoa giống như tia chớp đánh về phía Đạo Hành Thiên Tôn. Đạo Hành Thiên Tôn làm như sợ ngây người cuối cùng né tránh không kịp, bị đánh trúng đỉnh đầu. Chợt nghe Đạo Hành Thiên Tôn kêu thảm một tiếng, từ trên không trung ngã xuống.



Hoàng Long chân nhân kinh hãi, vội vàng nhảy lên hóa thành một đạo hoàng quang uốn lượn đón lấy Đạo Hành Thiên Tôn.



Chỉ thấy đỉnh đầu của Đạo Hành Thiên Tôn vỡ tan, máu tươi và não tương chảy ra, vô cùng thê thảm, lại dùng hết tiên lực cuối cùng từ trong lòng lấy ra Kim Long Đoản Tạm:



- Ta thất tín với Dương Tiễn sư điệt … Vật này bồi thường cho hắn … Sau này môn hạ của ta, liền xin nhờ đạo hữu lo liệu …



Hoàng Long chân nhân nghe được khóc không thành tiếng, run rẩy lấy ra đan dược rắc lên chỗ vết thương kinh tâm động phách kia, da mới khép lại một chút lại đều bị bung ra, không có hiệu quả. Dương Tiễn nghe Đạo Hành Thiên Tôn dưới loại tình huống này lại không quên lời hứa với mình, cảm động không thôi. Nhất là đối với một câu cuối cùng, khiến Dương Tiễn liên tưởng đến sư tôn Ngọc Đỉnh chân nhân khi mất, trong lòng không nén được đau thương, vốn có mấy phần nghi ngờ đã sớm biến mất.



Chúng môn nhân thấy Nhiên Đăng đạo nhân lại hạ độc thủ với Đạo Hành Thiên Tôn như vậy, không khỏi sợ hãi biến sắc, đều vây quanh lại, Đạo Hành Thiên Tôn cố hết sức chỉ vào Nhiên Đăng đạo nhân trên không trung, cắn răng nói ra di ngôn cuối cùng:



- Hắn … Tây Phương Giáo … Phản nghịch … Nhanh đi bẩm báo sư …



Lời chưa nói xong, đã đột ngột đứt câu. Hoàng Long chân nhân thấy Đạo Hành Thiên Tôn chết đi, trong lòng bi thương vô cùng, ôm xác khóc rống lên.



Nhiên Đăng đạo nhân đứng trong không trung, tuy là lòng dạ của hắn thâm trầm thường hay tính kế, cũng cả kinh không biết làm sao. Đã nhiều ngày hắn cố ý kéo dài, chính là nghĩ làm sao đoạt được tinh ngọc trong tay Đạo Hành Thiên Tôn. Không ngờ hôm nay Đạo Hành Thiên Tôn tiến đến, giọng điệu vô cùng không tốt, ba câu không hài lòng, liền động thủ. Mà mình vừa rồi cũng không biết sao lại thế này, lại ma xui quỷ khiến thi triển ra Linh Lung Bảo Tháp, đánh chết Đạo Hành Thiên Tôn, còn bị đối phương trước khi lâm chung trước mặt đồng môn nói ra bí mật lớn nhất, lập tức không khỏi đại chấn.



Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn Nhiên Đăng đạo nhân trên không trung, trong mắt đột nhiên bắn ra hàn quang.