Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 397 :

Ngày đăng: 12:22 18/04/20


Trương Tử Tinh vừa nghe đề nghị của tiểu Na Tra, lập tức cốc cho hắn một cái vào đầu :



"Tiểu đồ nhi, ngươi thật quá thanh nhàn! Mơ tưởng thừa dịp nhị sư tôn ngươi trị thương, tam sư tôn cùng tứ sư tôn không có ở đây, liền làm biếng! Thuật thân ngoại hóa thân kia, đến nay còn chưa có lĩnh ngộ, còn không mau mau đi tu luyện!"



Trên thực tế, hắn cũng muốn cùng Thương Thanh Quân tỷ thí cơ giáp, chỉ sợ biểu hiện của hắn so với Viên Phương còn không bằng, nếu trước mặt tiểu đồ đệ của hắn mà bị sư mẫu khi dễ, chẳng lẽ không phải là đại mất mặt sao?



Na Tra ôm đầu, khoa trương hô đau một tiếng, miệng vừa mới kêu, nhưng vừa nhìn thấy cự đại cơ giáp tinh mỹ kia, trên mặt lại lộ ra nụ cười "nịnh bợ", xuất ra làm nũng thần công, nói là muốn học cơ giáp. Nào biết Trương Tử Tinh không động tâm chút nào ----- trả lại bộ dáng không quan tâm? Cũng không phải mới vài năm, hiện giờ tiểu gia hỏa này đã "Rèn luyện" thành một tiểu hồ ly tinh quái, rất có thể trò còn giỏi hơn thầy, tuyệt đối không thể để biểu hiện kia mê hoặc.



Na Tra vừa thấy đại sư tôn không thể lay chuyển, liền chuyển mục tiêu về hướng sư mẫu Thương Thanh Quân. Thương Thanh Quân hiện vẫn không có con, tất nhiên xem vị tiểu đồ nhi đáng yêu này là nhi tử, lập tức cầu tình Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh suy nghĩ, rốt cục đồng ý, cho Na Tra mỗi ngày có thể lấy mấy giờ học tập cơ giáp, có điều từ bắt đầu theo quá trình, đến khi nào khảo thí hợp cách mới có thể lên cơ giáp, hơn nữa không được chậm trễ tu luyện, khiến cho tiểu gia hỏa kia mừng nhảy cao đến vài thước.



Thương Thanh Quân mỉm cười nhìn tiểu Na Tra, quay đầu lại, nghiêm nghị nói với Viên Phương:



" Trong tràng huấn luyện, vũ khí đã yếu đi vài chục lần, nếu không như thế, vừa rồi ngươi đã chết mấy chục lần. Ngươi vẫn là lý giải không đủ đối với phương thức chiến đấu cơ giáp, cũng không thể luôn theo phương thức chiến đấu nguyên bản, cũng không thể chỉ dựa vào vũ khí. Phải chú ý phân phối năng lượng cùng vận dụng chiến thuật . . . . . ."



Viên Phương xem như đệ tử đích truyền của Thương Thanh Quân, vừa nghe, vừa tự hỏi, lộ ra bộ dáng thụ giáo, hành lễ nói:



"Chủ mẫu giáo huấn rất phải, lần sau đệ tử nhất định chú ý cải thiện."



Trương Tử Tinh cười cổ vũ nói:



"Viên Phương, nghe Thanh Quân nói, ngươi có năng khiếu trời cho đối với cơ giáp. Phải cố gắng thật nhiều! Na Tra, có lẽ ngươi nên học tập vị viên sư huynh này nhiều hơn."



Viên Phương năm đó bị Linh Bảo đại pháp sư tra tấn khiến cho tu vi mất hết, mặt dù thoát được và chậm rãi phục hồi như trước, nhưng trong lòng thập phần tự ti. Trong một lần ngẫu nhiên, Thương Thanh Quân cùng Trương Tử tinh phát hiện hắn đặc biệt có thiên phú trời cho về phương diện khống chế, liền truyền thụ hắn kỹ thuật cơ giáp. Viên Phương cũng không phụ sự kỳ vọng, tiến bộ thần tốc, do đó như được tái sinh.



Na Tra vừa rồi đã kiến thức được biểu hiện chiến đầu của Viên Phương, thầm nghĩ, hầu tử trước mắt quả thật lợi hại hơn mình nhiều lắm, chờ mình học thành tai xong, nhất định phải tranh thủ đánh bại hắn.



Viên Phương cảm kích nói:



"Chủ thượng! Nguyên bản Viên Phương còn tưởng rằng bản thân đã là một phế nhân, không ngờ còn có kỳ bảo như thế, khiến cho ta phát huy lực lượng còn cường đại hơn so với trước kia! Chủ thượng cứu ta thoát ra khỏi biển khổ, ban thương cho ta họ tên, như có ơn tái sinh, ta chắc chắn kiệt tâm tận lực, học giỏi cơ giáp thuật. Sẵn sang vì chủ thượng máu chảy đầu rơi!"



Trương Tử Tinh thấy Viên Phương vừa muốn bái lại, nhanh chóng trấn an vài câu, bảo hắn cùng Na Tra đi xuống nghỉ ngơi.



Thương Thanh Quân lau đi mồ hôi trên trán, mỉm cười nói:



"Phu quân, Na Tra nói đúng, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng chàng cùng ta đối chiến một phen?"



"Chính hợp ý ta!"



Trương Tử Tinh thấy chung quanh không người, khẽ cười trộm vài tiếng, khiến Thương Thanh Quân sợ hãi trong lòng,



"Chính là nơi này không nhiều phương tiện, vợ chồng chúng ta vẫn là nên tìm một phòng yên tĩnh, đánh nhau kịch liệt một hồi, được không?"




Khương Tử Nha tự biết không phải là đối thủ của Cao Hữu Kiền, nhanh chóng la lên:



"La tướng quân, xin nhanh chóng bắt người này!"



La Già là Tây Phương giáo bát bộ chúng Già Lâu La. Tây Phương Giáo đã sớm không bằng lòng với Xiển Giáo về việc Nhiên Đăng đạo nhân cùng Cù Lưu Tôn, lần này được Cơ Phát mời, bất đắc dĩ mới xuất trận. Vì thế thấy Khương Tử Nha hét lên, tất nhiên là lão không tình nguyện. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Cao Hữu Kiền không biết thân phận La Già, thấy hắn tu vi không kém, còn cho là người trong Xiển Giáo, lập tức từ lóng tay bay ra Hỗn Nguyên bảo châu. La Già thấy thế châu hung mãnh, lúc trước dễ dàng đánh đại Lôi Chấn Tử cùng Long Tu Hổ, không dám chậm trễ, sau lưng hiện ra đôi cánh, hai cánh kim quang chợt lóe, người đã ở giữa không trung, tránh thoát công kích của Hỗn Nguyên bảo Châu trong gang tấc.



Cao Hữu Kiền cũng chuyển thân, bay lên không trung. Già Lâu La tự biết cuộc chiến này không thể tránh khỏi, không muốn bị đối phương áp chế, thi xuất thần thông, hóa thành quái điểu mặt người thân quái vật. Quái điểu này mỏ màu xanh biếc như chim ưng, mặt tỏ vẻ phẫn nộ, lộ ra răng nanh. Đầu đội bảo quan nhọn, thân đeo chuỗi ngọc, tay đeo vòng xuyến, toàn thân kim sắc, dang hai cánh màu đỏ thắm, đúng là pháp thân của Bát bộ chúng Già Lâu La.



Già Lâu La hé miệng, lục khí lượn lờ, ngưng kết thành một viên châu màu xanh biếc, bay về hướng Cao Hữu Kiền. Hạt châu này là do Già Lâu La sở luyện vô số lần, là pháp bảo như ý độc châu mạnh nhất, độc tính kịch liệt vô cùng, cho dù là tiên nhân, khi bị đọc khí kia xâm nhập, thân sẽ mang kịch độc, tiên thể thối rữa mà chết.



"Tới đây!"



Cao Hữu Kiền vừa thấy lục châu bay tới, liền bắt lấy lục châu, ung dung một nuốt vào.



Già Lâu La chấn động. Hắn hiểu rõ vô cùng độc lực của Như ý độc châu này. Người này dám nuốt vào, nhưng dường như không có việc gì. Cao Hữu Kiền nuốt Như ý độc châu xong, trong mắt lục quang đại thịnh, sau đó lại khôi phục bình thường, cười ha ha:



"Vật ấy bổ dưỡng vô cùng!"



Già Lâu La không dám đối địch, giương cánh bỏ chạy, miệng hô to:



"Minh vương cứu ta!"



Vừa mới xong xong, liền bị Hỗn Nguyên Châu của Cao Hữu Kiền từ sau lưng, đánh xuống, khôi phục lại hình người. Hắn chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, một thân tiên lực không thể đề tụ, ngã xuống dưới đất, không thể nào đứng dậy.



"Chớ có đả thương đồng môn ta!"



Một tiếng gầm từ phía dưới truyền đến, chỉ thấy một pháp thân tượng phật bay lên, pháp thân này ba mặt tám cánh tay, mặt lộ vẻ phẫn giận. Cánh tay bên phải cầm pháp khí là ba chiếc chuông, tên và kiếm, bên trái cầm là kích, cung và dây, đúng là kim thân thần thông của Hàng Tam Thế Minh Vương.



Pháp khí trên kim thân đều đánh về phía Cao Hữu Kiền. Cao Hữu Kiền không thể phòng ngự, trên người bị đánh vỡ nát, cuối cùng hóa thành một làn khói xanh. Khói xanh này bao vây lấy pháp thân của Hàng Tam Thế Minh Vương, không quản kim quang hộ thân của pháp thân, lập tức xuyên qua



Bị khói xanh xuyên qua, pháp thân Minh vương nhất thời trở nên ảm đạm không ánh sáng. Chân thân đang thi triển kim thân phía dưới trên mặt lục khí đại thịnh, kim quang quanh thân đều lóe ra một loại lục sắc quỷ dị. Cuối cùng pháp thân biến mất vô hình, cả người cũng ngã xuống đất không dậy nổi. Khói xanh lại tụ lại thành bộ dáng Cao Hữu kiền, toàn thân vô sự, ngay cả miệng vết thương cũng không có. Cao Hữu Kiền sau khi đánh bại Hàng Tam Thế Minh Vương, khi tìm kiếm Khương Tử Nha, lại phát hiện vị Thừa tướng Tây Kỳ đã không thấy. Hóa ra, Khương Tử Nha thấy Già Lâu La đào tẩu, trong lòng biết không ổn, nhanh chóng thi triển thổ độn, trốn vào trong thành Tây Kỳ.



Cao Hữu Kiền tức giận, trên đường vào thành Tây Kỳ, quân sĩ, dân chúng ven đường trong vòng mười trượng, thân đều trúng kịch độc, đều không dậy nổi, giống như bị hôn mê. Cao Hữu Kiền vừa truy tìm, vừa vận khởi tiên lực hét lớn:



"Khương Tử Nha, ngươi là đồ chết nhát. Nếu ngươi không ra, ta sẽ làm cho thành Tây Kỳ lớn nhỏ đều chôn cùng ngươi!"



Khương Tử Nha nghe được Cao Hữu Kiền hét lên thế, bị dọa sợ quá phải bay lên trời.