Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 399 :

Ngày đăng: 12:22 18/04/20


Nguyên Thủy Thiên Tôn nói xong, xuất ra một đạo ngọc chỉ, giao cho Quảng Thành Tử, nói:



" Ngươi nên đến Hỏa Vân Động trước, thỉnh Thần Nông tương trợ, cũng nói ra việc dân chúng Tây Kỳ bị trúng độc. Thần Nông kia tuy là Thánh hoàng, nhưng xưa nay vẫn trách trời thương dân, tất sẽ không ngồi nhìn. Nếu chẳng may Hỏa Vân Động có chuyện gì khác, không thể thỉnh được Thần Nông tương trợ, ngươi có thể cầm ngọc chỉ này đến Tây Côn Lôn cầu kiến Tây vương mẫu nương nương. Vị nương nương này năm đó từng có biến cố, tính tình quái đản, bất cận nhân tình. Ngươi tuyệt đối không thể thất lễ, phải đối đãi tốt, cũng nói rõ là ta thỉnh nàng tương trợ việc này, lần này kết hạ thiện duyên, ngày sau tất có hồi báo."



Quảng Thành Tử tiếp nhận ngọc chỉ, nhìn thấy vẻ khẩn cầu trong mắt Khương Tử Nha, biết tâm ý hắn, gật đầu ngầm hiểu ý hắn, rồi lui ra khỏi cung. Sau khi rời khỏi Ngọc Hư Cung, Quảng Thành Tử lập tức vận khởi kim quang pháp, thân hóa kim mang, bay về hướng Huyền Nhạc.



Đi vào bên trong Huyền Nhạc, Quảng Thành Tử tìm không thấy nơi Hỏa Vân Động đâu, rất là nghi hoặc. Cũng may hắn từng tập trận pháp Độn giáp thuật, sau khi cẩn thận tìm kiếm một phen, cuối cùng cũng tìm được Hỏa Vân Động. Nhưng mà Thanh Ngọc đồng tử trông coi động phủ lại nói, ba vị thánh hoàng ra ngoài từ mấy tháng trước, đến nay chưa về, cũng không biết khi nào trở về.



Quảng Thành Tử nhìn ra đồng tử không phải là nói láp, thầm than vận khí không tốt, sau khi tạ ơn, lại hóa kim quang đi đến Tây Côn Lôn.



Khi đến dưới chân núi Tây Côn Lôn, Quảng Thành Tử bị Lục Ngô ngăn lại. Lục Ngô nghe thấy Quảng Thành Tử tự báo họ danh, nói là phụng mệnh thánh nhân đến đây đặc biệt cầu kiến Tây vương mẫu nương nương, không dám ngăn trở, dẫn Quảng Thành Tử đi vào Quỳnh Ngọc Cung, cũng thỉnh Tam Thanh Điểu thông báo cho Dao Chân Nhân. Quảng Thành Tử trên đường đi, thấy Tây Côn Lôn quả nhiên là chốn tiên cảnh bồng lai, mà Lục Ngô này một thân tu vi phi phàm, so với bản thân cũng chỉ hơi kém mà thôi, liền thầm khen.



Dao Chân Nhân nghe được Xiển Giáo kim tiên nổi danh Quảng Thành Tử tới thăm, âm thầm kinh ngạc, nhưng đối phương đã phụng mệnh thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn đến đây, cũng không tiện cự tuyệt từ ngoài ngàn dặm, lập tức vào trong đại điện Quỳnh Ngọc Cung tiếp kiến Quảng Thành Tử



Quảng Thành Tử thấy Dao Chân Nhân tướng mạo trắng trẻo nhưng lạnh lùng, tinh hoa nội liễm, một thân thực lực sâu không lường được, nhớ tới Nguyên Thủy Thiên Tôn từng nói nàng có tu vi huyền tiên đỉnh giai, nhất thời kính nể hẳn. Quảng Thành Tử dâng ngọc chỉ, cũng nói rõ việc độc ma, thỉnh Dao Chân Nhân nể mặt mũi thánh nhân, ra tay tương trợ.



Trong lòng Dao Chân Nhân biết quan hệ giữa "Hắn" và Xiển Giáo là đối địch, trầm ngâm nói:



"Giáo chủ quý giáo là Hỗn Nguyên thánh nhân, có quảng đại thần thông, chỉ là độc ma lực, thì người có thể thi thuật giải cứu, vì sao phải sai người tới Tây Côn Lôn của ta?"



Quảng Thành Tử đáp:



"Sư tôn từng nói, nếu là ngày thường, hơn mười năm có thể trừ loại độc này, nhưng người trúng độc không chỉ có sư đệ Xích Tinh Tử, Khương Tử Nha cùng sư điệt Lôi Chấn Tử, Long Tu Hồ, còn có hai vị đạo hữu Tây Phương Giáo cùng với quân dân vô tội Tây Kỳ. Trong đó Tử Nha sư đệ là người ứng kiếp phong thần, không thể ở lại tiên sơn. Mà phàm nhân vô tội cũng cần được giải cứu. Xin thỉnh nương nương nể mặt mũi sư tôn ta, ra tay tương trợ."



Dao Chân nghe hắn nói xong thì quay lưng lại, làm như đang tự hỏi, trên thực tế là đang vận xuất thần thông, cùng với Hạm Chi Tiên cùng Nữ Bạt đang không ở trong đại điện thương nghị đối sách.



Quảng Thành Tử thấy đem ra tên thánh nhân, đối phương vẫn không chịu đáp ứng, nghĩ đến Nguyên Thủy Thiên Tôn từng nói qua vị nương nương này tính nết cổ quái, không thể thất lễ, lúc này lại nói:



"Sư tôn từng nói, thuật luyện đan của nương nương, là độc nhất vô nhị. Độc ma lực tuy rằng rất mạnh, nhưng nếu nương nương khẳng khái tương trợ, tất là sẽ được trừ, mà nhất là dân chúng cũng sẽ ghi nhớ công đức của nương nương."



Lúc này Dao Chân Nhân đã xoay người lại, vẻ mặt ôn hòa nói:



"Đạo hữu chớ nên hiểu lầm. Ngươi phụng mệnh Ngọc Hư Cung thánh nhân mà đến, ta tự nhiên sẽ tương trợ. Chỉ là trong chuyện này có chỗ khó xử, cho nên mới do dự như vậy."



Quảng Thành Tử vội hỏi:



"Đến tột cùng là có khó xử gì? Xin mời Nương nương cứ nói. Nếu bần đạo có thể cống hiến chút sức lực, tất không chối từ!"



Dao Chân Nhân thở dài:



"Độc ma thân thể có thể tùy tâm khống chế độc lực, như thế nào lại đem độc lực lãng phí trên người dân chúng phàm tục kia? Cho nên phàm nhân có thể dễ dàng, chỉ cần lấy nước hòa Khư Độc Hóa Sinh Tán của ta dùng để uống là có thể khỏi hẳn. Mấu chốt là sáu vị đạo hữu trúng độc kia. Theo đạo hữu vừa rồi mới miêu tả bệnh trạng của Xích Tinh Tử đạo hữu cùng Khương Tử Nha đạo hữu thì đối phương thi triển độc lực thập phần kịch liệt. Nếu muốn giải trừ độc ma độc lực kịch liệt kia phải cần Bách Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn mới có thể hoàn toàn trị tận gốc. Chỉ là trăm Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn kia luyện chế cực kỳ khó khăn, yêu cầu tiên tài cực kỳ phiền phức. Vốn Tây Côn Lôn ta cũng có một chút tồn kho, chỉ là ta năm xưa từng bị người tính kế, người mang bệnh nhẹ nên đã dùng để giảm bớt đau đớn. Sau đó được cơ duyên khỏi hẳn nên cũng không có tiếp tục luyện chế. Cho đến nay chỉ còn sót lại hai viên mà thôi. Nếu phải luyện chế dan được mới cần hơn mười năm, cho nên khó xử."



Quảng Thành Tử vừa nghe ra là nguyên nhân này mà không phải là Dao Chân Nhân không chịu hỗ trợ, cảm thấy thoải mái hẳn lên. Dao Chân Nhân lại suy nghĩ một trận, nói:



"Ta có phương pháp nữa. Hai viên Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn liền tặng cho đạo hữu. Nơi này còn có bốn viên huyền tâm phản lưu đan, có thể tạm thời cho bốn vị kia ăn vào. Huyền tâm phản lưu đan có kỳ hiệu khác, bề ngoài xem ra giống như khỏi hẳn, tiên lực vận chuyển hết thảy như thường, nhưng kì thực độc tính chỉ là bị áp chế mà thôi. Sau khi ăn vào vẫn không thể phớt lờ, trong vòng nửa tháng phải tới Hỏa Vân Động cầu thánh hoàng Thần Nông tương trợ. Thần Nông kia y thuật có một không hai thiên hạ, y thuật thần kì, tất có thể giải trừ độc ách. Nhưng thỉnh đạo hữu nhớ lấy, nếu trong vòng nửa tháng không trị tận gốc, độc tính phát tác càng thêm nguy hiểm.



Quảng Thành Tử nghe thấy Dao Chân Nhân nói ra việc Thần Nông, quả nhiên đúng bệnh, cảm thấy không chút nghi ngờ. Hắn tiếp nhận tiên nữ dâng lên ba loại đan dược, thầm nghĩ hành trình đến Tây Côn Lôn cũng coi như thành công viên mãn, liền tạ ơn Dao Chân Nhân rồi đi xuống núi.



Sau khi Quảng Thành Tử rời đi, Hạm Chi Tiên cùng Nữ Bạt từ phía sau đi ra.



Dao Chân Nhân khen Nữ Bạt:



"Thanh Lam đạo hữu hảo tâm trí! Có diệu kế này của người, Xiển Giáo tất nhiên sẽ không đem trăm Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn cho Tây Phương Giáo sử dụng, quan hệ hai giáo sẽ càng ác liệt hơn."



Nữ Bạt được Dao Chân Nhân khen, có chút ngượng ngùng, nói:



"Ta chỉ là nhờ năm đó huynh trưởng từng nói qua chuyện xưa nhị đào sát tam sĩ*, mới xuất ra kế sách này. Chỉ có điều không biết Bách chuyển tuyết thiềm hoàn của nương nương thực tế có bao nhiêu viên?"
- Công lao của Điền Khai Cương khá lớn. Nhưng đào không còn, xin Chúa Công tạm thưởng một chung ngự tửu, chờ sang năm sẽ hay.



Tề Cảnh Công bảo Điền Khai Cương:



- Công nhà ngươi rất trọng, song đào không còn. Thật đáng tiếc!



Điền Khai Cương chống gươm xống đất nói:



- Giết mãnh hổ và giết thủy quái là việc nhỏ nhặt mà được hậu thưởng, còn việc xông pha đầu tên mũi đạn là việc lớn, lại phải đứng nhìn người ta ăn món ngon. Như thế chẳng là nhục lắm sao?



Nói xong trở gươm đâm vào cổ tự vận.



Công Tôn Thiệp giật mình, bảo :



- Ta đã cùng Điền Khai Cương kết bạn, nếu để Điền bị nhục thì sao gọi là tâm tình ?



Liền cầm gương đâm cổ chết.



Cổ Giả Tử hét lớn:



- Cả ba đã thề đồng sanh đồng tử. Nay hai người đã chết để rửa nhục, thì ta còn sống làm gì?



Dứt lời, lại cũng rút gươm tự vận.



Tề Cảnh Công hoảng hốt, muốn ngăn nhưng không kịp nữa!



Lỗ Chiêu Công đứng dậy nói:



- Tôi nghe tam kiệt là bật tài giỏi nhất trong thiên hạ. Tiếc thay chỉ một phút mà chết cả ba!



Tề Cảnh Công mặt mày buồn bã ngồi nhìn Án Bình Trọng.



Bình Trọng điềm nhiên, đáp:



- Đó chẳng qua là những kẻ vũ dũng ở nước tôi mà thôi. Nhưng công lao của họ nhỏ mọn không đáng gì cho lắm, và cái chết của họ cũng không có chi đáng buồn.



Lỗ Chiêu Công hỏi:



- Những kẻ vũ dũng như thế, quí quốc được chừng bao nhiêu?



Bình Trọng đáp:



- Những kẻ bày mưu lập kế ở chốn miếu đường, giữ trách nhiệm tồn vong của xứ sở, thì có chừng vài ba mươi người. Còn những kẻ vũ dũng như kia chỉ là những người dùng để Chúa Công chúng tôi sai khiến, việc nhiều ít, chết sống tưởng không quan hệ bao lăm.



Vua Lỗ về nước rồi, Tề Cảnh Công nói cùng Bình Trọng:



- Trong tiệc vừa rồi, nhà ngươi khoe khoang cùng Lỗ Chiêu Công, mục đích để giữ thể diện cho nước Tề. Ta rất bằng lòng. Nhưng tiếc thay! Bọn tam kiệt đã vì lòng khí khái mà chết, ta biết dùng ai thay thế bây giờ?



Án Bình Trọng thưa:



- Bọn tam kiệt là những kẻ hữu dõng vô mưu, không có lợi cho quốc gia bao nhiêu. Nếu Chúa Công cần người hiền để phò tá, tôi xin tiến cử Điền Nhượng Thư, là một bậc văn võ toàn tài, có thể làm lợi cho nước Tề được.



Ban đầu vua Cảnh Công không chịu, nhưng sau bị nước Tấn, nước Yên nghe tin tam kiệt đã chết, đem quân sang quấy nhiễu biên cương, nhà vua mới sai Bình Trọng đem lễ vật đi rước Điền Nhượng Thư đến phong làm nguyên soái cầm quân đi dẹp giặc.



Điền Nhượng Thư thắng trận, Tề Cảnh Công rất mừng, bèn giao chính quyền cho Án Bình Trọng và binh quyền cho Điền Nhượng Thư. Từ ấy nước Tề mỗi ngày mỗi thêm cường thịnh, các nước láng giềng đều phải kiêng uy.