Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 408 :

Ngày đăng: 12:22 18/04/20


Việc mẫu thân là Khương Hoàng Hậu bị trúng độc mà chết, vẫn là tâm bệnh của Ân Giao, giờ đây nghe được mẫu thân còn sống, dĩ nhiên Ân Giao rúng động toàn thân vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi:



"Phụ hoàng! Lời người có thật chăng? Mẫu hậu giờ đang ở nơi nào?"



Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng, cũng không trực tiếp trả lời mà cất tiếng hỏi:



"Nếu đúng là lời của Quảng Thành Tử chính là ý trời, thì mẫu hậu của ngươi sao lại có may mắn thoát khỏi tai kiếp?"



Thương Thanh Quân nhìn bộ dáng sốt ruột của Ân Giao bèn nói xen vào:



"Giao nhi, việc này là tuyệt đối chính xác. Cách đây không lâu ta vừa mới trò chuyện với Văn Sắc tỷ tỷ. Không những mẫu hậu của ngươi không việc gì mà ngay cả Lệ phi, Nhu phi hai vị nương nương đều bình yên vô sự"



Ân Giao đang trong cơn kích động lại nghe Trương Tử Tinh nói tiếp:



"Nếu độc kế của Xiển Giáo thành công, Chu hưng Thương diệt, ta, mẫu hậu của ngươi và các vị nương nương cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Đến lúc đó ngươi trở thành cánh hẩu với Xiển Giáo, tính mạng được bảo toàn. Nói không chừng, Cơ Phát kia vì lung lạc lòng người còn có thể phong ngươi làm chư hầu để dẹp yên dư dân của nhà Ân."



Trên thực tế Chu Vũ Vương quả thật đã tiến hành như vậy, đứa con của Trụ Vương vẫn bảo toàn được tính mạng. Sau này khi Cơ Phát băng hà, Võ Canh vừa bị giám thị vừa bị quản thúc, sau đó bị xúi giục liên hợp tạo phản, đáng tiếc bị Chu Công Đán tiêu diệt.



Ân Giao khóc ròng mà nói:



"Nhi thần tình nguyện cũng phụ hoàng và mẫu hậu đồng sinh cộng tử! Cúi mong phụ hoàng ân chuẩn cho nhi thần được gặp mẫu hậu một lần"



"Vậy ngươi có còn muốn giết Tiêu Dao Tử hay không?"



Ân Giao vội vàng lập trọng thệ nói:



"Nhi thần được phụ hoang ân sủng điểm ngộ tự biết lúc trước ngu dốt đi lạc lối, từ nay về sau không bao giờ chịu sự chi phối của Xiển Giáo, nguyện đem sở học, toàn tâm toàn lực phò tá phụ hoàng tiêu diệt phản thần Tây Chu. Nếu có vi phạm sẽ bị trời tru đất diệt!"



Trương Tử Tinh ra hiệu cho Ân Giao đứng lên mà nói:



"Hiện giờ chiến tranh Nhân giới cấm dùng đạo thuật, sở học của người đã không còn đất dụng võ. Ngươi cũng không cần lập thệ, nếu ta không tin ngươi thì sao lại có thể nói rõ mọi chuyện uẩn khúc cho người hay? Ngươi đã lập thệ với Quảng Thành Tử, giờ phải tìm cách hóa giải lời thề kia cho xong.."
Trương Sơn không ngờ Hoàng Phi Hổ lại có thể né tránh tuyệt chiêu của mình như vậy, giật mình kinh hãi, nhưng nhìn thấy Hoàng Phi Hổ đã ngã xuống bên sườn Ngũ Sắc Thần Ngưu, nhất thời không thể lên được, cũng không thể thi triển Song Nguyệt Thần Thương, lập tức vội vàng quay ngựa đuổi theo, định thừa có lấy mạng Hoàng Phi Hổ.



Chỉ thấy Hoàng Phi Hổ đột nhiên nhảy lên trên Ngũ Sắc Thần Ngưu, trong tay xuất hiện một bộ cung tiễn, giương cung cài tên, bắn về phía Trương Sơn. Trương Sơn thấy địch thủ đột nhiên nhảy lên tọa kỵ, trong lòng đã thầm cảnh giác. Quả nhiên thấy Hoàng Phi Hổ bắn tên tới, lập tức theo bản năng nằm rạp người xuống lưng ngựa, chiếc lông hồng trên mũ trụ đã bị bắn rơi, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.



Song phương lần này thi triển các tuyệt chiêu, không hề ngần ngại đối phương, xem như ngang tay. Khương Tử Nha thấy Hoàng Phi Hổ liên tiếp đánh với hai địch thủ, vừa rồi lại ngộ hung hiểm, chỉ sợ có chút sơ suất, liền triệu hồi Hoàng Phi Hổ, phái mãnh tướng Ngụy Bí mới thu nhận ra xuất chiến.



Ngụy Bí vốn là một võ tướng dân gian, xuất thân hèn mọn nhưng võ nghệ cũng thập phần cao cường, từng bắt giữ mãnh tướng Tây Kỳ là Nam Cung Thích, lại gặp phải tình trạng đặc biệt hiện giờ nên được Khương Tử Nha phong làm tiên phong.



Ngụy Bí thân mặc giáp sắt, cưỡi ngựa ô, mang trường thương, sức mạnh vô cùng. Trương Sơn căn bản võ nghệ không thua Ngụy Bí nhưng mới vừa rồi đại chiến với Hoàng Phi Hổ đã tốn rất nhiều thể lực, cho nên thương pháp dần dần tán loạn. Lúc này Phó soái là Khương Văn Hoán thấy Trương Sơn khó có thể duy trì, liền tự mình thúc ngựa ra thay thế cho Trương Sơn.



Ngụy Bí là lần đầu tiên xuất quân, lãnh chức tiên phong, đang muốn bắt Trương Sơn về lập đại công, lại thấy đối thủ lui về trong trận, nhưng nghe thấy địch nhân mới lại là Phó soái Đại Thương liền âm thầm vui mừng, quyết tâm lập công, thúc giục chiến mã, múa thương đâm thẳng tới Khương Văn Hoán.



Khương Văn Hoán vẻ mặt trấn định, đợi cho trường thương của Ngụy Bí sắp tới mới bạt thương, hóa giải công kích hùng hổ của Ngụy Bí. Ngụy Bí thét lớn một tiếng, trường thương như bão táp mưa sa bao phủ lấy Khương Văn Hoán, quả nhiên tài nghệ bất phàm. Nhưng Khương Văn Hoán vẫn trầm ổn dễ dàng hóa giải các thế công của Ngụy Bí, giống như một ngọn núi lớn, bất kể mưa to gió lớn thế nào vẫn sừng sững hiên ngang, không hề suy xuyển.



Chiêu thức của Khương Văn Hoán khiến Hoàng Phi Hổ đứng trong Chu quân đang xem cuộc chiến cũng phải giật mình kinh hãi. Hắn biết võ nghệ và sức lực của Ngụy Bí, bản thân hắn nếu phải đối diện với công kích như vậy cũng phải cố gắng hết sức, tuyệt đối không thể nhàn nhã, thoải mái như Khương Văn Hoán. Chỉ riêng tài năng phòng ngự này là hắn đã cảm thấy không bằng. Năm xưa Hoàng Phi Hổ và Khương Văn Hoán đã từng luận bàn với nhau. Khi đó mặc dù Khương Văn Hoán tinh thông võ nghệ nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, dũng mãnh có thừa nhưng trầm ổn lại không đủ, mà phòng ngự đúng là yếu điểm lớn nhất của hắn. Hiện giờ ngay cả yếu điểm đó cũng như đã được thoát thai hoán cốt, như vậy chẳng phải là Ngụy Bí sẽ gặp phải nguy hiểm sao?



Ngụy Bí thấy mãnh công không có hiệu quả, không khỏi kích động, thế công của trường thương trong tay càng thêm điên cuồng, nhìn qua như có hơn mười mũi thương đang cùng đâm chém, khiến phòng thủ của Khương Văn Hoán có vẻ càng thêm căng thẳng. Chiến khoảng mười hiệp, ngân thương trong tay Khương Văn Hoán bỗng nhiên lóe lên, điểm chính xác vào cổ tay Ngụy Bí, máu tươi lập tức nhiễm đỏ mũi thương. Ngụy Bí bị đòn đau, nhất thời không thể nắm chặt thương, còn chưa kịp phản ứng thì công kích của Khương Văn Hoán đã tới. Lượng Ngân thương vẽ nên một cầu vồng, đâm thẳng vào bụng hắn. Ngụy Bí đang định dùng tay kia cầm thương chống đỡ, cầu vồng kia bỗng nhiên gập lại một cách không thể tin nổi, phóng lên phía trên như tia chớp, xuyên qua cổ họng Ngụy Bí.



Ngụy Bí lộ ra ánh mắt khó có thể tin nổi rồi chầm chậm ngã xuống. Hoàng Phi Hổ nhìn thấy tim đập thình thịch. Khương Văn Hoán vừa rồi phòng ngự chỉ là để rình nhược điểm trong thương pháp của Ngụy Bí, đồng thời cũng là để tránh nhuệ khí của đối thủ, cực kỳ phù hợp với binh pháp như lời Thiên Tử từng nói "Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thêm tiếng nữa mà suy, tiếng thứ ba mà kiệt". Không phát động phản công thì thôi, đã phát động là như sét đánh không kịp bưng tai, mãnh tướng như Ngụy Bí cũng lập tức bị lấy mạng. Như vậy xem ra, võ nghệ của Khương Văn Hoán hiện giờ chỉ sợ đã trên cả Vũ Thành Vương là hắn rồi.



Trong thế giới Phong thần, những mãnh tướng có võ nghệ xuất sắc nhưng không thông pháp thuật có thể nói là không gặp thời, võ nghệ cao tới đâu cũng đánh không nổi một pháp thuật nho nhỏ. Nếu đám người Hoàng Phi Hổ, Khương Văn Hoán sinh ra trong niên đại lịch sử khác như Tam Quốc, Tùy Đường, rất có khả năng sẽ phát huy tác dụng rất lớn, trở thành những nhân vật lừng lẫy lưu danh sử sách, hiện giờ cũng nhờ có cấm thuật trước mặt mới có dịp thể hiện mình.



Chu quân vừa thấy tướng tiên phong của mình ngày thường vẫn uy phong lẫm liệt, vậy mà bị giết ngay tại chỗ, sĩ khí lập tức suy giảm không ít. Khương Tử Nha cũng cực kỳ thương tiếc Ngụy Bí, thầm nghĩ Khương Văn Hoán này võ nghệ rất cao, Hoàng Phi Hổ thì đã đấu hai trận, nhất thời không tìm nổi ai trong Tây Chu có thể địch nổi hắn, chỉ có thể không nên tái đấu để tránh suy giảm sĩ khí. Khương Tử Nha hạ quyết tâm xong, liền rung tiểu kỳ, một loại binh lính tay cầm cự thuẫn chậm rãi tiến lên. Thuẫn kia có diện tích rất lớn, mỗi chiếc phải có ba binh sĩ cường tráng mới nâng nổi, phía sau thuẫn còn có vài người tay cầm trường mâu đi theo.



Sau khi mất đi đạo thuật và pháp lực, Thống soái Thương quân là Văn Trọng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Hắn phát hiện mặc dù Chu quân phái cự thuẫn tiến lên nhưng phía sau dường như vẫn tiếp tục tiến hành điều động. Bình thường Văn Trọng có con mắt thần thứ ba, tất nhiên là rất dễ dàng phát hiện động tĩnh của đối phương, hiện giờ thần lực đã mất, tất nhiên là không thể thấy gì rõ.



Khương Tử Nha đã tự mình lĩnh giáo uy lực của cung kỵ binh Thương quân, hiện giờ lại làm như vậy, phải chăng đã tìm được phương pháp khắc chế cung kỵ binh?



Văn Trọng nhìn thoáng đại đội cung kỵ binh phía sau, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, trong lòng tính toán rất nhanh.