Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 414 : Ân Hồng mạt lộ

Ngày đăng: 12:23 18/04/20


Quyết định của Ấp Khương là có thể đáp ứng Cơ Phát cầu thân, nhưng Cơ Phát phải làm được hai chuyện. Thứ nhất nàng phải là chính thê vương hậu, đem đại hôn chiêu cáo thiên hạ. Thứ hai là Cơ Phát phải đoạn tuyệt hết thảy lui tới với Kiền Đạt Bà.



Hai yêu cầu này cũng không khó, Cơ Phát lập tức đáp ứng. Tuy rằng Cơ Phát đối với Kiền Đạt Bà có chút không nỡ, nhưng hắn từ trước đến giờ luôn là người coi trọng nghiệp lớn. Nếu không phải Kiền Đạt Bà là người mang tiên thuật, lại có "đại bối cảnh", hắn thậm chí còn muốn trước mặt Ấp Khương đem Kiền Đạt Bà giết đi để chứng minh tâm ý.



Sau khi định hôn sự, Cơ Phát quyết định xuất binh ra Kỳ Sơn trước ba ngày để cưới Ấp Khương. Thứ nhất dùng việc vui của quân vương để khích lệ sỹ khí, thứ hai cũng nhằm mượn cái thân phận đặc thù "Mệnh Ngoại Chi Hậu", trở thành ám chiêu hiệu quả cho trận chiến sắp tới của Tây Chu, chiếm lấy Đại Thương.



Nhưng mà ngày thứ hai sau khi Cơ Phát tuyên bố ngày kết hôn, Ấp Khương bỗng nhiên vô duyên vô cớ mất tích, hơn nữa còn không có dấu hiệu nào, làm cho Khương Tử Nha gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Cơ Phát nghe được tin tức vội vàng chạy tới. Mật thám Tây Kỳ cơ hồ đã lục soát khắp mọi ngõ ngách của Tây Kỳ nhưng cũng không thấy bóng dáng của Ấp Khương đâu --- Trên thực tế, vị Ấp Khương này so với vị "Đâu Nghễ Hoàn" lúc trước giống nhau, đã thay đổi diện mạo, cho dù có đứng trước mặt Cơ Phát, hắn cũng không nhận ra được.



Cơ Phát thiếu chút nữa là muốn chửi Khương Tử Nha một trận, trông nom người "cẩn thận" thế nào mà lại để người ta trốn mất? Vũ Vương hắn vừa mới tuyên bố đại hôn, tân nương liền mất tích, đến lúc đó thì biết giấu mặt vào đâu? Chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?



Chỉ có Phong Liêm là trấn định nhất, sau khi hỏi rõ tình huống của Ấp Khương, bình tĩnh tiến hành phân tích một phen ---- Ấp Khương đã đáp ứng lời cầu thân của Cơ Phát, thân sắp trở thành vương hậu của Tây Kỳ, không có khả năng là tự ý rời đi. Huống hồ Ấp Khương tay trói gà không chặt, cho dù rời đi, cũng vô pháp thoát khỏi tai mắt của Tây Kỳ. Như vậy Ấp Khương nhất định là bị bắt cóc, nếu không may có thể còn gặp độc thủ.



Phong Liêm cho rằng Cơ Phát vừa mới tuyên bố đại hôn, người này liền lập tức ra tay. Như vậy rất có khả năng vẫn luôn ẩn nấp tại Tây Kỳ, nếu không tin tức cũng không linh thông đến vậy. Mà mục đích người này cũng thật khả nghi. Nếu nói là người do Triều Ca phái tới để phá đại hôn, ảnh hưởng tới sỹ khí của Tây Chu thì có chút miễn cưỡng, bởi vì nó chỉ khiến cho Tây Chu phẫn nộ sâu sắc, khiến thiên hạ lấy chuyện này ra để đàm tiếu. Huống hồ cũng không có khả năng nhanh như vậy. Người kia tới phá hoại đại hôn, đến tột cùng là có dụng ý gì? Hắn có thể có được chỗ tốt gì? Có thể đem theo Ấp Khương vô thanh vô tức "bốc hơi" mà không bị thủ đoạn tham sát (theo dõi) của toàn bộ mật thám Tây Kỳ phát hiện, "hung thủ" này rất có khả năng là người tinh thông pháp thuật, không thì cũng phải là hạng phàm tục nhất lưu.



Tuy rằng lời nói của Phong Liêm uyển chuyển mập mờ nhưng Khương Tử Nha cùng Cơ Phát đều nghe ra, hắn chính là đang hoài nghi Kiền Đạt Bà kia. Bởi nếu Ấp Khương không trở thành vương hậu của Tây Kỳ, người được lợi nhất chính là Kiền Đạt Bà.



Có Phong Liêm dẫn dạo (mớm ý), Khương Tử Nha cùng Cơ Phát không hẹn mà tiếp tục nghĩ sâu hơn một tầng: phải nói là, nếu Ấp Khương mất tích, được lợi nhất phải là Tây Phương Giáo sau lưng Kiền Đạt Bà!



Khương Tử Nha nghĩ đến đây, không khỏi trong lòng đại hận, đồng thời vì để thoát khỏi việc Cơ Phát trách hắn "vô năng", cũng kiệt lực khuyến khích Cơ Phát đem bắt Kiền Đạt Bà để hỏi tội. Nghe hai người nói vậy, Cơ Phát càng nghĩ càng thấy việc này có thể là như vậy. Lúc này tự mình dẫn theo giáp sĩ đến bao vây chỗ ở của Kiền Đạt Bà.



Kiền Đạt Bà chẳng biết chuyện gì, sau khi nghe được ý đồ của Cơ Phát khi đến đây, tất nhiên là thề thốt phủ nhận, Phong Liêm có thiện ý "khuyên bảo", hai bên lại càng lúc càng loạn?. Kiền Đạt Bà đối với thái độ của Cơ Phát cũng thầm tức giận. Nàng vốn là một trong những người đứng đầu Tây Phương Giáo bát bộ chúng thần, nhận lệnh của giáo chủ Chuẩn Đề đạo nhân đi tới Tây Kỳ dùng mị thuật dụ hoặc Cơ Phát, vì Tây Phương Giáo mà tranh thủ đại lợi ích. Vốn cũng không muốn khuất thân với người phàm tục, nhưng vì mệnh lệnh của giáo chủ cùng với hứa hẹn, mặc dù có ý mị hoặc ái muội, nhưng chưa từng chân chính cùng Cơ Phát phát sinh quan hệ, khiến cho Cơ Phát lại càng ngứa ngáy trong lòng.



Nguyên bản mắt thấy Cơ Phát sẽ mắc câu, nàng cũng sẽ trở thành vương hậu của Tây Kỳ, hoàn thành được sứ mệnh của giáo chủ. Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện Ấp Khương. Cũng không biết như thế nào, không hiểu nữ tử này có gì thú vị mà khiến cho Cơ Phát bị hấp dẫn, còn công bố lập làm vương hậu. Kiền Đạt Bà chính là đang do dự làm thế nào trở về hồi báo với giáo chủ, lại đụng ngay phải việc này. Đáng giận nhất chính là, Cơ Phát này ngày thường thì thâm tình mật ý, mà giờ lại đã trở mặt như vậy!



Khương Tử Nha chẳng thèm để ý Kiền Đạt Bà không nhận tội, truyền lệnh cho giáp sĩ đem bắt nàng đi. Kiền Đạt Bà đâu phải là người thúc thủ chịu trói, lập tức thi triển pháp lực, các giáp sĩ lại gần đều ngã xuống đất không dậy nổi. Trong tay Kiền Đạt Bà xuất hiện một đạo kim quang, hướng Khương Tử Nha bay tới. Khương Tử Nha vốn không thể né tránh, may mắn là Phong Liêm nhanh tay nhanh mắt, trong tay bạch quang đại thịnh, chặn kim quang. Nhưng Phong Liêm tỏ ra tu vi kém xa, lúc này lùi lại vài bước, khoé miệng máu tươi trào ra.



Kiền Đạt Bà thấy Phong Liêm đỡ được một kích đó, hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, oán hận liếc nhìn Cơ Phát một cái, cũng không tiếp tục ra tay, phẩy tay áo một cái, bay lên trời đi mất, đảo mắt một cái đã biến mất vô tung vô ảnh.



Khương Tử Nha đối với Phong Liêm cực kỳ cảm kích, lập tức một mực chắc chắn Kiền Đạt Bà bỏ trốn. Cơ Phát cũng biết tầm quan trọng của "Ấp Khương", cũng đại hận Kiền Đạt Bà vì đố kỵ trong lòng mà phá hỏng đại sự của hắn. Chỉ có Phong Liêm ở bên cạnh cười thầm: lần này có thể nói là Cơ Phát mất cả chì lẫn chài.



Ấp Khương mất tích ở thời khắc mấu chốt khiến cho nguyên bản kế hoạch của Xiển Giáo bị thất bại, Khương Tử Nha tất nhiên là không thể ngồi yên, lập tức đi đến Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vốn muốn nhờ vào Thái Diễm để yên ổn thế cục ở Tây Kỳ, tiện thể hoá giải nhân quả nghiệp lực trên người mình, biết được việc này tất nhiên là vô cùng tức giận. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lập tức thi triển phép thuật, truy tìm ngọc thanh ấn ký, cũng không thu hoạch được gì, trong lòng biết rõ tất có thánh nhân nhúng tay vào.



Trong lòng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lập tức loại trừ ngay người trước giờ vẫn luôn có quan hệ tốt với mình Đại sự huynh Lão Tử cũng Nữ Oa nương nương. Thông Thiên Giáo Chủ đang bế quan cũng được loại trừ. Cuối cùng trong lòng hắn chỉ còn hai hiềm nghi lớn nhất là hai vị giáo chủ của Tây Phương Giáo. Hắn lại không biết rằng, "hung thủ" chân chính lại là kẻ thứ nhất mà hắn loại trừ.



Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sớm biết Tây Phương Giáo muốn mượn mỹ nhân kế để tranh trước số mệnh tương lai, cho nên ngày đó mới đưa Thái Diễm đến Tây Kỳ. Hiện giờ thấy Thái Diễm đã thay thế Kiền Đạt Bà lên ngôi vương hậu, lại bị Tây Phương Giáo đến phá hoại! Liên tưởng đến những ân oán trước đây giữa Tây Phương Giáo cùng Xiển Giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn vô cùng phẫn nộ. Trước mắt tuy cùng với Tây Phương Giáo đạt thành hiệp nghị liên thủ chống lại Triệt Giáo, vẫn phải lấy đại sự làm trọng, tạm thời không thể trở mặt nhưng vẫn là đi từng bước, xem có khả năng tại Vạn Tiên Trận hung hãn mà hãm hại Tây Phương Giáo một phen không, mới thoả mối hận trong lòng.



Tây Phương Giáo Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề hai vị đạo nhân sau khi biết được việc này, cũng cho rằng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vừa ăn cướp vừa la làng. Nhằm tránh việc Tây Phương Giáo sau này chiếm được lợi thế ở Tây Chu, cho nên trước tiên gây khó dễ nhằm đuổi Kiền Đạt Bà đi. Nhị thánh thương nghị một lúc, cũng hiểu được trước mắt không nên vạch trần chuyện này, vẫn phải tạm gác lại, chờ khi có cơ hội sẽ tiến hành báo phục.



Đại hôn của Cơ Phát thiếu chút nữa thì thành trò hề, may mắn là Phong Liêm đưa ra được chủ ý là: khẩn cấp tìm cho Cơ Phát một nữ tử, nhận Khương Thương làm cha, mạo danh là Ấp Khương, thay thế luôn kẻ đã mất tích thành hôn để tránh làm trò cười cho thiên hạ.



Cơ Phát bất đắc dĩ chỉ còn cách nghe theo chủ ý của Phong Liêm, trong lòng tất nhiên là buồn bực dị thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn


- Không thể tưởng được nghịch tử ngươi người ngoài thì kính cẩn nghe theo, tâm kế lại thâm trầm như vậy! Nếu Giao nhi biết được, tất sẽ không bỏ qua cho ngươi!



- Đại hoàng huynh?



Ân Hồng biểu tình có chút khinh thường, xuất ra Âm Dương Kính:



- Hắn cũng giống ta chịu sự sai phái của sư môn, vì một sứ mệnh nào đó mà đến. Nếu hắn dám đối nghịch cùng ta, ta chỉ cần giơ mặt gương này lên một cái liền có thể khiến hắn hồn phi phách tán! Phụ hoàng, ngươi đừng vội trông cậy vào người bên ngoài, cho dù ngươi không viết chiếu thư lập ta làm thái tử cũng không sao. Thời gian này, ngươi mỗi ngày đều bị ta hạ độc. Giờ độc đã ngấm vào xương tuỷ, không thể cứu được. Ngươi lúc đó thần trí không rõ, lục thân bất nhận, chỉ nghe lệnh một mình ta. Cho dù có ngay lập tức đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta cũng không có gì ngạc nhiên.



Trương Tử Tinh đau lòng nói:



- Ngươi làm như vậy, làm sao xứng đáng với mẫu thân đã mất của ngươi?



Ân Hồng do dự trong chốc lát, thần sắc càng thêm kiên định:



- Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Hôm nay cho dù có mẫu thân ở đây cũng vô pháp thay đổi tâm ý của ta! Nếu người dám ngăn cản ta hoàn thành nghiệp lớn, ta cũng sẽ nhất quyết trừ đi! Ta khuyên phụ hoàng tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời. Đến lúc đó ta còn có thể lưu lại tính mạng của ngươi cùng vài vị nương nương ở hậu cung tiêu diêu tự tại cho đến cuối đời. Nếu không đừng trách ta không niệm tình phụ tử!



"



- Việc cho đến nước này mà ngươi còn có mặt mũi nói đến tình phụ tử ư? Nghịch tử, ngươi có biết câu trả lời của ta là gì không?



Trương Tử Tinh nói xong, bỗng nhiên cười ha hả, đứng dậy, đem bát "thuốc bổ" còn thừa trên bàn uống một ngụm hết sạch. Hành động ngoài ý muốn này làm cho Ân Hồng trong lòng đột nhiên căng thẳng.



- Đó là câu trả lời của ta, thang này chưng vẫn bị quá lửa, so ngự trù thì còn kém xa, trình độ của ngươi vẫn không có gì tiến bộ! So ra còn kém hơn bình thường!



Ân Hồng thấy hắn làm như thế, trong lòng sinh ra cảm giác bất tường, vội vàng thục dục chú ngữ. Quả nhiên, vô luận hắn niệm chú ngữ thúc dục độc phát thế nào, Trương Tử Tinh đều không có dị trạng gì. Ân Hồng mới vừa rồi tâm còn bay bổng trên trời cao giờ đột nhiên trầm xuống vực thẳm, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt sũng quần áo.



Tận sâu trong nội tâm, Ân Hồng đối với vị phụ thân này kỳ thực luôn có cảm giác sợ hãi rất mạnh. Trong thời gian dài hạ độc thuận lợi khiến cho hắn dũng khí tăng lên rất nhiều, hiện giờ trong lòng tự biết bất ổn, tất nhiên là rất kinh hãi. Tuy rằng hắn có tu vi chân tiên, lại có Âm Dương Kính trong tay, nhưng cũng không dám khinh động, hiện giờ chỉ biết tính toán làm sao nhanh chóng thoát khỏi nơi này.



Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người mở đại môn ngự thư phòng tiến vào, chính là vị Vân phi nương nương kia. Ân Hồng trong lòng vừa động, Thuỷ Hoả Thần Phong xuất hiện trong tay, nhắm Vân phi nương nương phóng đến, có ý lợi dụng uy hiếp người này để thoát thân.



Thân hình vừa chuyển động, Ân Hồng đột nhiên có chợt hỏi. Chính mình đã trải rộng tiên thức ra xung quanh, vì sao lại không thể phát giác ra vị Vân phi nương nương này, chắc chắn là có gì cổ quái. Tuy rằng vừa rồi Vân phi mới uống độc thang, nhưng chỉ sợ là cũng giống với phụ hoàng, có gì đó rất cổ quái.



Ân Hồng tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức sát trụ thân hình, đem Thuỷ Hoả Thần Phong chuyển hướng Vân Tiêu xông đến.



- Phản ứng cũng không chậm!



Vân Tiêu gật gật đầu, chỉ tay vào Thủy Hoả Thần Phong một cái, tiên binh kia lập tức ngừng lại giữa không trung, không cách nào tiến tới nửa phần.



- Đáng tiếc! Đến ngay cả Xích Tinh Tử cũng còn lâu mới là đối thủ của ta, huống chi là ngươi! Có muốn hay không thử luôn cả Âm Dương Kính kia?



Ân Hồng thấy Vân Tiêu có thần thông như thế, chỉ chỉ tay một cái đã khiến cho Thuỷ Hoả Thần Phong mất đi hiệu lực, còn có thể nói ra như vậy, tất nhiến là hồn vía lên mây, làm sao còn dám thi triển Âm Dương Kính ra nữa. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Tử Tinh, bất chấp sợ hãi xoay người đánh tới, có ý muốn "bắt cóc mục tiêu" nhằm cầu thoát thân.