Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 418 : Vạn Tiên chủ trận

Ngày đăng: 12:23 18/04/20


Đám người Phổ Hiền chân nhân, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn ở một bên nghe thấy Nhiên Đăng đạo nhân điểm trúng đích danh Từ Hàng chân nhân, trong lòng liền bừng tỉnh đại ngộ: trách không được Nhiên Đăng đạo nhân lúc thăm dò phó trận, đệ nhất nhân tuyển lại chính là Già Lâu La thuộc nhất hệ "tiểu thừa" của Tiếp Dẫn đạo nhân, nguyên lai là chuẩn bị cho một chiêu này ở phía sau.



Nhìn bề ngoài, lúc trước có thể xem bản thân Nhiên Đăng thuộc cùng một hệ với Già Lâu La, bây giờ lại phái ra một người thuộc nhất hệ "đại thừa" của Chuẩn Đề đạo nhân, cũng không có gì kì quái. Nhưng trên thực tế, Nhiên Đăng đối với việc này đã sớm có dự mưu. Già Lâu La tuy bị phái đi đánh trận đầu, nhưng dù sao cũng chỉ là đi tìm hiểu phó trận mà thôi, mức độ hung hiểm không thể so sánh với chủ trận. Tinh anh của Bích Du Cung cho tới giờ này cũng chưa có hiện thân qua ở trong phó trận, nói như vậy tức là đều tập trung ở trong chủ trận. Lần này tại thời khắc mấu chốt lại phái Từ Hàng chân nhân đi tới chủ trận, ý tứ này không cần nói cũng biết.



Trên thực tế lúc trước nếu không phải Già Lâu La cùng Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương quá mức tự tin, xâm nhập vào Hoả Vân Trận cực kỳ lợi hại, chỉ sợ cho đến giờ cũng vẫn chưa phải chết. Hiện giờ Già Lâu La đã bất hạnh bỏ mình, vô hình trung lại có thể khiến cho Nhiên Đăng đạo nhân có thêm đầy đủ lý do --- ngay cả một nhân vật trọng yếu của nhất hệ bên ta cũng đã chết, cho dù ngươi thuộc bên kia có chết đi thì cũng là hợp tình hợp lý, cũng không phải là lấy việc công để báo tư thù.



Nhưng Tây Phương Giáo có rất nhiều người sáng suốt cũng nhận ra, ngay cả cùng là Tiếp Dẫn nhất hệ với Nhiên Đăng như đám người Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương cũng không khỏi sinh hàn ý: lúc này mới chân chính thấy được cái gì là vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn! Đối với người một nhà ngoan độc, mới chính thật là ngoan độc! Chỉ là đáng thương cho Già Lâu La kia thiên tái khổ tu, lại bởi vậy mà trở thành vật hy sinh.



Ngày đó ở trên Tam Tiên Đảo, Từ Hàng chân nhân cùng Nhiên Đăng đạo nhân bị Trương Tử Tinh dùng kế ly gián mà kết hạ ân oán, từ đó về sau mà quan hệ ác liệt, cho dù là sau này cùng về Tây Phương Giáo cũng vẫn như thế. Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù tam tiên sau khi tìm đến nương tựa vào Tây Phương Giáo, chính là giống như tưởng tượng của Trương Tử Tinh, cũng đưa ra việc ngoại trừ Chuẩn Đề đạo nhân, sẽ không chịu sự chỉ huy của đám đại giáo chủ hay tam giáo chủ. Tiếp Dẫn đạo nhân khi nghe tam tiên lại có thể nói ra điều kiện như vậy, cũng có cảm giác bất ngờ. Nhưng cân nhắc đến thực lực của ba người, cuối cùng cũng không cần nghĩ ngợi mà lập tức đáp ứng. Hiện giờ tam giáo cộng hội Vạn Tiên Trận, do sự tình trọng đại, cho nên Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân vẫn cố ý dặn dò trên dưới trong giáo cần lấy đại cục làm trọng, chi bằng thống nhất nghe theo một sự chỉ huy. Đúng là không thể tưởng tượng được Từ Hàng chân nhân vào thời khắc mấu chốt vẫn còn bị Nhiên Đăng đạo nhân ám toán.



Nhiên Đăng đạo nhân mặt không đổi sắc, ngay sau đó lại điểm danh thêm mấy người. Tây Phương Giáo chọn người phái đi tra xét chủ trận là: Từ Hàng chân nhân, Kim La Vương, bốn gã Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ



Bên Xiển Giáo, Nam Cực Tiên Ông cũng an bài thật tốt nhân tuyển, phân biệt là: Thân Công Báo, Kiều Khôn, Bạch Vân Động thập nhị môn nhân.



Thân Công Báo cùng Nam Cực Tiên Ông tuy là đồng môn, nhưng cũng đã có bao nhiêu năm thù oán, nghe được Nam Cực Tiên Ông phái hắn xuất trận, trong lòng tuy biết rõ, nhưng cũng thức thời mà tiến đến, không hề biện giải. Mà vị Kiều Khôn kia lại càng vạn lần không tình nguyện. Hắn nguyên bản ở tại Vũ Di Sơn cũng là "Thổ hào" một phương, lại nghĩ muốn dựa nhờ bóng mát của đại thụ nên đã nịnh bợ Xiển giáo, mong trở thành một chi thứ môn nhân. Sau khi đắc tội với Tiêu Dao Tử trốn lên Côn Lôn Sơn, được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thu lưu, lúc ấy còn nghĩ rằng từ nay về sau đã tìm được một chỗ dựa vững chắc.



Nào biết được hôm nay lại bị phái đi làm kẻ chết thay. Trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng Kiều Khôn cũng tự biết phải làm gì khi chúng tiên đang chú ý, không thể thoái thác, chỉ có thể tiến lên, âm thầm chuẩn bị cho tốt để làm sao có thể từ trong trận trốn ra.



Song phương cộng lại có hai mươi người, coi như là thành một tiểu đội. Hai mươi người kia trước trận quyết chiến với Vạn Tiên Trận, cơ hồ là cửu ngưu nhất mao (chín trâu chỉ mất một sợi lông – không đáng kể), cũng không biết có thể còn có mấy người sống sót.



Chúng tiên trong lòng cũng có tính toán, lập tức đồng loạt hướng đến Vạn Tiên chủ trận bay tới. Trong khối sương kia thỉnh thoảng lại hiện ra các loại màu sắc cổ quái, biến hoá thất thường, lại giống như không có cửa vào. Từ Hàng chân nhân cất cao giọng nói:



- Bần đạo Tây Phương Giáo Từ Hàng cùng Xiển Giáo Thân Công Báo chờ chư vị đạo hữu tiến đến, dục hội Vạn Tiên chủ trận.



Lúc này, phía trước mà sương khói chậm rãi mở ra, lộ ra một cái cổng vào. Bên trong vẫn như cũ là vụ sắc thanh quang, không thể nhìn rõ. Từ Hàng chân nhân hít sâu một hơi, quay sang đám người Thân Công Báo có ý bảo hướng tới phía trước nhẹ nhàng mà đi. Đoàn người đảo mắt đã thấy đi vào bên trong cánh cổng kia. Sương khói dần dần tụ lại, cổng vào lại biến mất không thấy đâu nữa.



Mọi người đi vào trong trận, giống như tiến vào một thế giới khác. Phía trước sương mù dày đặc, tầm nhìn bị hạn chế đến mức thấp nhất. Phía trước thỉnh thoảng ẩn hiện đột ngột hiện ra những quang mang cùng những quái thanh (âm thanh kỳ quái) thần bí, làm cho người ta tâm kinh động phách. Từ Hàng chân nhân không dám chậm trễ, cẩn thận cùng mọi người bảo trì khoảng cách, mở miệng nói:



- Chư vị đạo hữu Triệt Giáo, bọn người bần đạo đến phá trận, cớ sao lại không thấy hiện thân?



Phía trong sưong mù có tiếng cười lạnh truyền đến:



- Đó là do mấy người đạo hạnh thấp kém, vậy mà còn dám lớn tiếng nói xằng là đến phá trận?




Ô Vân Tiên cũng không chút hoảng hốt, lại thúc dục phù ấn trong tay, những pháp khí còn chưa tới gần người, liền giống như bị thiên đao vạn quả, chém nát thành từng mảnh nhỏ, không có cái nào may mắn thoát khỏi. Pháp thân của Kim La Vương giương cung bắn ra, mũi tên hoá thành một đạo ngân quang nhanh không gì sánh được, bắn thẳng tới Ô Vân Tiên. Ô Vân Tiên cũng không né tránh, đột nhiên quay người đưa bối tâm (lưng) ra đỡ.



Mũi tên đâm vào lưng Ô Vân Tiên, đúng là không thể xuyên qua, còn hắn thì lại như không có việc gì rút tên ra, vuốt tay một cái, mũi tên lập tức hoá thành tê phấn (bột mịn). Kim La Vương mặc vận thần thông phá ma chi lực, lại kéo cung bắn, lần này là ngũ tiễn tề phát, hoá thành những đạo ánh sáng màu kim hồng bắn tới. Ô Vân Tiên cảm giác được mũi tên kia ẩn chứa lực lượng không tầm thường, cũng không dám đón đỡ mà lấy phù ấn trong tay ra chống đỡ.



Ô Vân Tiên khinh miệt cười lạnh một tiếng:



- Hạng vô danh như ngươi cũng chẳng có gì ngoài thứ này, giờ ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là nhân quả báo ứng!



Chỉ thấy Ô Vân Tiên trương phù ấn ra, làm tư thế giương cung cài tên, nhất thời vạn tiễn tề phát, hướng đến Kim La Vương phản kích. Từ Hàng chân nhân biết đám Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ đang chống đỡ Kim Cương Bích Luỹ Trận đã nguy ngập đến nơi, mà bản thân mình cũng Kim La Vương đều không thiện phòng ngự, lúc này pháp thân run lên, đem pháp thân hoá lớn, bao phủ che cho cả đám Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ cùng Kim La Vương, cả ngàn cánh tay của pháp thân cùng nhất tề hành động, lại có thể dùng thần thông đón đỡ những mũi tiên vô hình kia, đánh rớt toàn bộ.



Từ Hàng chân nhân tuy tiếp được "tiễn" này, nhưng lại cảm giác được mỗi tiễn này đều ẩn chứa lực lượng khó có thể hình dung được, dường như mỗi tiễn đều do một người có thực lực bất phàm bắn ra chứ không phải là do Ô Vân Tiên một mình bắn ra. Ngàn cánh tay kia tuy đã khéo léo tiếp được, nhưng thật ra cũng đã là cố gắng hết sức, hơn nữa cũng có rất nhiều tiễn vẫn xuyên qua cánh tay, mỗi lần như vậy quang mang trên pháp thân lại ảm đạm đi không ít.



Từ Hàng chân nhân tự cảm thấy bị thương không nhẹ, thất kinh:



- Hay là trận này thực sự có khả năng chuyển hoá lực lượng một người thành vạn người?



- Từ Hàng chân nhân quả nhiên có chút đạo hạnh, quả nhiên không phải những kẻ lừa đời lấy tiếng có thể sánh được!



Ô Vân Tiên thấy Từ Hàng chân nhân thi triển thần thông bậc này, không khỏi bật thốt tán thưởng một câu, cũng không chậm trễ, âm thầm đem pháp bảo Hỗn Nguyên Chuy xuất ra, hướng Từ Hàng chân nhân tế đến.



Từ Hàng chân nhân mới vừa rồi chống đỡ vạn tiễn, giờ là lúc kim thân tiên lực bạc nhược nhất, không kịp đề phòng Hỗn Nguyên Chuy phóng nhanh như điện, bị đập trúng vào lưng một phát, ngã xuống đất. Ô Vân Tiên không chút chần chờ, phù ấnphóng ra liên tiếp, lại vạn tiễn tề phát, uy thế còn hơn lúc trước vài lần, thế như quyết lấy mạng Từ Hàng.



Lúc này Mật tích Kim Cương Lực Sỹ cũng nhanh chóng dùng hết tàn lực, sắp xếp đội hình, chủ động nghênh đón vạn tiễn. Kim Cương Bích Luỹ tuy kiên cố chắc chắn nhưng cũng không chịu được bị vạn tiễn cùng bắn như vậy. Trong nhất thời, bốn vị lực sỹ cũng không biết bị bao nhiêu tiễn xuyên qua cơ thể, cố gắng quay người lại, hướng Từ Hàng chân nhân thi lễ một cái, rồi sinh cơ không ngừng theo quang diễm tắt dần mà trôi dần đi, sau khi chết thân thể cũng không ngã xuống, có thể thấy được lòng quyết tâm hộ chủ của họ.



Tà Hàng chân nhân cho dù là có tâm sắt đá, nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng không khỏi run lên. Kim La Vương bèn dùng tiên thức truyền âm nói:



- Nơi này mới chỉ là một trong những chủ trận gần nhất, không ngờ đã lợi hại như vậy, chúng ta không thể địch lại. Hôm nay cũng chỉ là đến để thăm dò trận pháp thôi, không cần phải liều mạng, có lẽ lúc này rút lui mới là thượng sách.



Từ Hàng chân nhân tự biết bản thân bị thương không nhẹ, lại thấy đã chết mất bốn gã Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ, cũng biết là Kim La Vương nói có lý, nhưng chung quanh sương khói liễu nhiễu (lượn lờ), không biết được đâu mới là lối ra. Hắn nhớ rõ mới vừa rồi khi đuổi theo Ô Vân Tiên có tiến vào một đạo quang đoàn, chỉ sợ chỗ hiện giờ chính là trong trận Càn Khôn, nếu muốn thoát thân, chỉ sợ là thiên nan vạn nan.



Nhưng vào lúc này, Ô Vân Tiên lại phát động thế tấn công trí mạng.