Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 67 : Đổ ước! Thánh nhân dữ nhân hoàng
Ngày đăng: 12:18 18/04/20
"Đồ ngu độn, không nhìn được tốt xấu!" Đối mặt với nghi vấn của Trương Tử Tinh, Nữ Oa hừ lạnh một tiếng, "Trong lư hương kia là Huyễn dục hương, có người cố ý xếp đặt, muốn mượn tay ta trừng phạt ngươi, bất quá ngươi cũng có vài phần nhẫn nại, lại có thể chống đỡ".
"Thì ra là như thế, nếu không phải nương một người tri kỷ trong quá khứ liều mạng khắc chế, chỉ sợ ta đã làm trò ngu ngốc trước mặt nương nương".
Trương Tử Tinh hồi tưởng lại tình cảnh cổ quái vừa rồi, trong lòng tin hơn phân nửa, Nữ Oa nương nương là ai, như thật muốn tính kế hắn, không có khả năng chủ động hy sinh bản thân, lập tức linh cơ vừa động, xúi giục nói: "Người có thể dám tính kế với nương nương, chỉ sợ không phải chuyện đùa, chẳng lẻ cũng là thánh nhân…"
Nữ Oa nương nương sắc mặt khẽ biến, lập tức khôi phục bình thường, nói: "Việc này ta tự có tính toán, ngày sau ắt sẽ có nhân quả với ngươi. Ta lần này hiển thánh, là nghĩ ngươi có lòng thành, đặc biệt nhắc nhở, thiên hạ loạn thế không thể tránh, ngươi có bản lãnh gì, có thể nghịch thiên? Nếu không nghe khuyên bảo, tất dẫm vào tại họa như là Vũ Ất!"
Vũ Ất là tổ phụ của Trụ vương, cùng cha của Chu văn vương Cơ Xương bình định phương Tây. Hắn không tin thiên mệnh, từng giương cung bắn lên trời, đồn đãi trên bầu trời có máu tươi nhỏ xuống, vào năm thứ tư tại Vị Thủy bị thiên lôi đánh chết. Trương Tử Tinh xem ra, vô luận là Vũ Ất có quan điểm gì, từ đó mà thấy, cũngg là quân vương đầu tiên có niềm tin Nhân Định Thắng Thiên.
"Nương nương chẳng lẻ khi ta không biết quốc vận Đại Thương? Vũ ất tiên quân tuy vong, sau có Văn Đinh tiên quân kế vị, giang sơn Đại Thương vẫn vững. Nếu ta làm như nương nương nói, từ nay về sau ngu ngốc vô vi, chỉ sợ kết quả sẽ là quốc phá nhân vong" Trương Tử Tinh khôi phục tỉnh táo, xuất ra nhiêu năm công phu biện luận: "Nương nương vừa rồi từng nói Thiên Đạo Vô Thường, nếu biến số sinh ra, thì không thể dự đoán được, được nghe thánh nhân có thể thông thiên hiểu địa, nhưng dù sao thánh nhân cũng không phải là thiên đạo tuyệt đối, nương nương không phải nói, thánh nhân cũng phải thuận theo lòng trời mà làm sao? Đã là như thế, nương nương sao biết việc ta làm nhất định là nghịch thiên? Nói không chừng, cái này cũng là thiên sổ biến đổi mà thôi?"
Một phen biện luận này, tham khảo bài luận nổi tiếng "Tử phi ngư" của Trang Tử và Huệ Tử, ngươi không phải trời, sao biết ta nghịch thiên?
Nữ Oa nương nương âm thầm kinh ngạc: Nghĩ không ra Thiên tử của phàm nhân giới này, tuu vi cũnng chỉ mới tới Hóa anh kỳ, chẳng những tựa hồ biết được thiên mệnh, lại còn có kiến thức như thế! Vừa rồi Huyễn dục hương lợi hại vô cùng, cho dù là tiên nhân, cũng khó tránh khỏi ảo giác là mê muội. Người này rõ ràng không cách nào thoát khỏi, đã có phương pháp kịp thời áp chế ảo giác, nếu không phải như thế, bản thân cũng thiếu chút nữa hiểu lầm hắn đại động dâm niệm mà ra tay, nếu bản thân giận dữ, giết chết Thiên tử Đại Thương, thiên hạ tất đại loạn, vừa lúc ứng với sát kiếp, chỉ là bản thân cũng sẽ bởi vậy mà bị cuốn vào trong nhân quả tương đối phiền toái, chẳng phải đã lọt vào trong mưu kế của người khác?
Nữ Oa đột nhiên có loại cảm giác, muốn giết chết người trước mắt này quả thực không tốn chút lực, nhưng muốn cho hắn khuất phục so với nghịch thiên còn muốn khó hơn, loại cảm giác này làm cho thân là thánh nhân như nàng cũng rất không thoải mái. Nhưng nàng cũng không muốn thật sự lấy mạng hắn, bởi vì cứ như vậy, không chỉ có mất] [mặt, hơn nữa lại có chút trúng kế. Tự khi nhân gian đại hưng tới nay, địa vị vua của nhân gian, cho dù là tiên nhân cũng không dám khinh thường, càng huống chi là dùng phép thuật giết chết? Bực nhân quả nghiệt chướng này, cũng không phải chuyện đùa, cho dù là thánh nhân, cũng không muốn dính vào.
"Thánh nhân tâm cảnh, chỉ xem con người như là kiến hôi cần gì phải giải thích? Niệm tình hôm nay là kỷ đản của ta, tha cho ngươi tội khinh mạn" Nữ Oa ánh mắt hòa hoãn lại, Trương Tử Tinh cảm giác áp lực đáng sợ nọ đột nhiên biến mất, thân thể căng thẳng cũng bởi vì quán tính mà ngã ra trên mặt đất, mặc dù trông rất thảm, trong miệng lại cười to, trong tiếng cười lộ vẻ điên cuồng.
"Hay cho một con kiến hôi, trong mắt thánh nhân các người, thiên hạ sinh linh đều là một đám không đáng gì, mặc cho các ngươi tùy theo hỉ nộ mà bãi bố con kiến hôi đó! Đừng quên, con kiến hôi cũng có quyền lợi sinh tồn, ngay cả vũ trụ to lớn cũng có những đốm lửa nhỏ, cũng có những ánh sáng trong phút chốc!"
Trương Tử Tinh sau khi gào lên với Nữ Oa nương nương những lời trong lòng, chỉ cảm thấy thống khoái vô cùng, bất chấp đau đớn, cười to đứng lên: "Nếu thánh nhân bất nhân, dĩ vạn vật sinh linh vi sô cẩu, ta đây là thân kiến hôi, cũng muốn đấu với thiên mệnh một trận!"
"Không lượng sức lực!" Nữ Oa khinh thường nói một câu, đừng nói Thiên tử này tu vi Hóa anh kỳ, cho dù là kim tiên, huyền tiên cũng không có năng lực này, trừ phi đạt tới cảnh giới thánh nhân, mới có tư cách nói như vậy, nhưng dù là thánh nhân, có muốn nghịch thiên, cũng không phải dễ dàng.
Trương Tử Tinh dừng tiếng cười lại, lạnh lùng nói: "Nương nương có thể có gan dám cùng con kiến hôi thiên tử ta đánh cuộc?"
Nữ Oa tự nhiên hiểu được hắn dùng chính là phép khích tướng, bất quá đối phương đem thân phận nhân hoàng ra đánh cuộc, thánh nhân tự nhiên không thể yếu thế: "Đánh cuộc như thế nào?"