Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 71 : Chiêu Hiền Quán Đệ Nhất Đại Kinh Hỉ
Ngày đăng: 12:18 18/04/20
Sau khi tỉnh lại, Trương Tử Tinh chỉ thấy cả người sảng khoái, dù lực lượng tuy không tăng trường, nhưng về phương diện tinh thần cảnh giới dường như có cảm giác thoát thai hoán cốt. Hắn thu hồi Tử La mê chướng, bước ra ngoài Thanh Vân Cung, phát hiện Văn Trọng đáng đừng chờ ngoài cửa.
"Lão thần tham kiến Bệ hạ, xin Bệ hạ thứ tội cho thần", không ngờ câu mở miệng của Văn Trọng lại là xưng tội.
Trương Tử Tinh vội nói: "Lão thái sư trung thành vì nước, lòng sáng như nhật nguyệt, đâu có tội gì?"
"Lão thần trái lời thánh chỉ, tự tiện đi vào cấm địa nội cung, thực là tội lớn". Nguồn: https://truyenfull.vn
Thì ra, Trương Tử Tinh ngủ một giấc không ngờ những ba ngày, do tác dụng của Tử La mê chướng, người đến tìm đều không thấy hắn, chỉ nói với nhau Thiên tử đã mất tích, hậu cung lập tức đại loạn, cuối cùng vẫn là Khương Văn Sắc nghĩ ra cách mời Thái sư Văn Trọng. Văn Trọng nghe chuyện, biết Thiên tử từ lúc vào Thanh Vân Cung không thấy trở ra, vội vàng chạy tới, hắn kiến thức phong phú, cuối cùng dùng con mắt thần thứ ba phát hiện ra sự tồn tại của Tử La mê chướng, còn mơ hồ phát hiện Thiên tử dường như ở bên trong, có điều nhìn không rõ lắm.
Văn Trọng là người tu luyện, môn nhân Triệt Giáo, nhất thời cũng đoán ra được phần nào, một bên mời Khương Hoàng Hậu hạ chỉ tuyên bố Thiên tử bế quan, lệnh Thương Dung xử lý triều chính, một bên tự thân canh ngữ ngoài cửa cung, bảo vệ Trương Tử Tinh cho tới hôm nay.
Trương Tử Tinh trong lòng cảm kích, vội vàng cảm tạ Văn Trọng, Văn Trọng phát hiện khí chất của Thiên tử dường như không giống ngày thường, không khỏi nhìn kỹ hơn, rồi bỗng kinh ngạc thốt: "Xin hỏi Bệ hạ, có phải người đã tu thành kim đan rồi không ?"
Kim đan đã làm ông kinh ngạc như vậy, nếu biết ta đã tiến tới Hóa Anh kỳ thì chẳng phải làm lão nhân gia kinh hãi té xỉu hay sao? Trương Tử Tinh cười nhẹ, khẽ gật đầu không nói gì thêm.
Văn Trọng than nói: "Nhớ năm xưa lúc Bệ hạ là thái tử, còn chỉ là một phàm nhân, thực không ngờ vài năm ngắn ngủi đã tiến tới cảnh giới này ! cho dù là trong Triệt Giáo cũng khó có kỳ tài như vậy ! "
Trương Tử Tinh thầm đánh giá bộ dạng Khổng Tuyên, chỉ thấy hắn thân hình cao, gầy, mặt sáng như ngọc, giữa lông mày tỏa ra một cỗ uy thế nhàn nhạt, xem ra có vài phần giống mấy người nho sĩ, nhưng Trương Tử Tinh linh giác lại cảm thụ được vẻ hiền hòa bên ngoài này ẩn dấu lực lượng cao thâm khôn lường. Năm đó lúc Trương Tử Tinh còn là thái tử, ở Đông Giao gặp qua Khổng Tước và Đa Bảo, thì chỉ cảm giác hai người tu vi cao thâm, mà hôm nay tu vi tăng cường lại càng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại kia, chỉ là tu vi bản thân còn thấp, không thể nào nhìn ra tu vi chân thực của Không Tuyên. Nếu theo tình tiết trong sách mà đoán, Khổng Tuyên có lẽ đã đợt tới cảnh giới Huyền Tiên.
Trương Tử Tinh biết thân phận thực sự của Khổng Tuyên, không trách tội hắn không chịu quỳ lạy mà còn cho phép ngồi xuống, nói: "Cát Lập từng khen tiên sinh là nhân tài hiếm có, hôm nay gặp mặt quả nhiên khí vũ phi phàm, không biết tiên sinh lai lịch ra sao?"
Khổng Tuyên thấy thiên tử lễ ngộ như vậy, thầm gật đầu, mỉm cười nói: "Thảo dân tu luyện nơi thâm sơn, am hiểu binh thư thao lược, nghe tin Thiên tử chiêu mộ nhân tài nếu to gan đến thử một lần."
Trương Tử Tinh cũng không vạch trần thân phận hắn, cố ý hỏi một vài vấn đề về phương diện quân sự, không ngờ Khổng Tuyên thực nắm được binh pháp, đối đáp mười phần trôi chảy. Trương Tử Tinh trọng bụng thầm khen, lấy ra một bộ binh thư "tự soạn" tặng cho Khổng Tuyên, nhờ hắn chỉ điểm, cuốn này chính là "Tôn Tử binh pháp", hắn sửa thành "Tử Tân binh pháp". (chả phải có người đã tuyên bố: đã là kẻ xuyên việt trọng sinh, tên nào không phải kẻ đạo văn ?)
Khổng Tuyên tiện tay lật vài trang, sắc mặt dần biến thành ngưng trọng, đứng dậy hành lễ nói: "Bệ hạ quả có tài thần quỷ khó lường! phép dùng binh trong cuốn sách này tinh diệu vô cùng, cổ nhân không người nào sánh được, thảo dân tự thẹn kém cỏi, làm sao dám nhận trọng thưởng như này !"
"Tiên sinh không cần khách khí", Trương Tử Tinh cười nhẹ, bắt đầu thi triển thủ đoạn thu phục: "Quả nhân vừa thấy tiên sinh, không biết vì sao cảm giác như đã từng gặp mặt, có cảm giác rất là thân thiết, nhưng lại không nhớ ra gặp tiên sinh ở nơi nào, chỉ là trong lòng có cảm giác hết sức tín nhiệm tiên sinh, cho nên tiên sinh vạn lần chớ có chối từ không nhận."
Khổng Tuyên tự cho rằng với tu vi của mình, thiên tử không thể nhận ra mình sử dụng hóa hình thuật, còn tưởng Trương Tử Tinh nói "cảm giác thân cận" là phát ra từ chân tâm, không khỏi hảo cảm tăng mạnh, làm sao ngờ được trong tay người ta đang cầm cuốn "Đắc nhân tâm"
"Đã là như vậy, thảo dân xin đa tạ Bệ hạ ân điển", Khổng Tuyên tâm thần kích động, thầm làm ra một chủ ý.