Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 90 : Thủy Hỏa Tịnh Dung! Phản Vật Chất Nguyên Lý Đích Pháp Quyết

Ngày đăng: 12:18 18/04/20


Ở một nơi khác, ánh mặt trời u ám bất chợt, gió lớn bạo cuồng trên một ngọn núi cao nơi thâm sơn, sấm chớp lòe lòe, từng tiếng sấm ầm ầm như muốn chấn vỡ ngọn núi, uy thế hết sức kinh người.



Sấm sét oanh động hơn một tiếng đồng hồ mới dần tiêu tan, cũng may uy lực đều đánh xuống đỉnh núi mà không tán ra nơi khác, nếu không chỉ sợ rừng cây xung quanh đã có không biết bao nhiêu cây cối, chim thú bị đánh thành tro bụi.



Trên đỉnh núi có một vòng tròn kỳ lạ, bốn phía vòng tròn là tám cây cột trụ to lớn cao hơn mười mét, sắp xếp theo đường cong tựa như một bàn tay to tám ngón, vây lấy một nam tử giữa trung ương. Do bị trận lôi điện vừa rồi tẩy lễ, tám cây cột bị tàn phá nghiêm trọng, phần lớn vì chịu nhiệt độ quá cao mà biến hình, ngay cả cát đá xung quanh cũng biến thành những tinh thể kỳ dị.



Nam tử đứng giữa vòng tròn chính là thiên tử Trương Tử Tinh, lúc này tóc trên đầu hắn cháy xem, quần áo rách tả tơi, nhìn như một gã rừng, nhưng trên mặt lại đầy vẻ vui sướng.



"Chúc mừng hoàng huynh cuối cùng đã bình an độ kiếp!", âm thanh Khổng Tuyên từ bên ngoài vòng tròn truyền tới.



"Thiên kiếp thực lợi hại, so với năng lượng thiên lôi thu thập ngày trước mạnh gấp trăm lần, có khi còn hơn", Trương Tử Tinh có chút sợ hãi nhìn tám cây cột bằng hợp kim tàn phá xung quanh: "trọng hỏa lôi kiếp cuối cùng vừa rồi, nếu không phải hiền đệ xuất thủ tương trợ, sợ rằng ngay tính mệnh ta cũng khó bảo toàn".



"Hoàng huynh hà tất khiêm tốn, ngu đệ tu hành nhiều năm như vậy, cũng từng nhìn qua nhiều người tài giỏi, nhưng chưa từng gặp được kỳ nhân như hoàng huynh, không ngờ lại có thể đem thiên kiếp người người ghê sợ hóa thành lực lượng của mình", Khổng Tuyên tán thán nói: "may là đã quen biết hoàng huynh ba năm, được nhìn rất nhiều kỳ sự, chỉ cần người làm là hoàng huynh, chuyện gì cũng không đáng kinh ngạc…."



Trương Tử Tinh cởi bỏ y phục rách rưới trên người, cười khổ nói: "cái gì kỳ nhân…hẳn là chưa gặp tên điên nào như vi huynh a, mấy năm nay ta đã thử nghiệm rất nhiều lần trong thời tiết sấm sét thế này, mấy lần còn suýt mất mạng. Ai dè tới lúc thiên kiếp xuất hiện, uy lực vẫn còn vượt xa tưởng tượng, cũng may mấy năm nay tâm cảnh đề cao không ít, lại có hiền đệ ở bên mới miễn cưỡng vượt qua ải này".



"Phu quân, chàng không sao chứ?", Thương Thanh Quân từ xa vội vàng chạy lại, vừa rồi nàng tận mắt chứng kiến uy lực của thiên kiếp, trái tim lo lắng tới như ngừng đập.




Câu tiếp theo chưa kịp nói ra, nàng đã bị Trương Tử Tinh kéo lại, "bốp, bốp", phát vài cái xuống cái mông tròn lẳn của nàng: "tiểu nha đầu, hẳn là thấy phu quân và Thanh Quân ra ngoài lâu vậy, lại ăn dấm chua hả?"



Nếu chỉ có hai người một chỗ, Hoàng Phi Yến tuyệt đối sẽ lăn vào lòng hắn ỉ ôi, thậm chí cố ý cho hắn đánh thêm vài cái. Nhưng giờ bị "trừng phạt" ngay trước mặt chúng tỷ muội, nàng có động tình thế nào cũng không tiện phóng túng, vội vã ôm hạ thân chạy trốn, cả khuôn mặt đã đỏ bừng, miệng lại cường ngạnh: "thiếp còn lâu mới ghen với Thanh Quân muội muội! thiếp là sợ phu quân đại nhân đem Thanh Quân muội muội lấy cớ, ra ngoài dụ dỗ mỹ nữ a".



Trương Tử Tinh bật cười: "đáng tiếc, mỹ nữ không có, khổng tước "xinh đẹp vô cùng" thì lại có một con, còn là cố nhân a".



Hoàng Phi Yến đâu không biết đó là chỉ vị hoàng đệ Khổng Tuyên kia, nhìn thần sắc cổ quái của Trương Tử Tinh, tức thì nhớ lại chuyện năm đó tưởng nhầm Khổng Tuyên là "tiên tử xinh đẹp", mặt càng thêm đỏ. Cuối cùng Khương Văn Sắc mới ra mặt giải vây, dẫn Dương Cửu và Hoàng Phi Yến đi chuẩn bị cơm trưa.



Thương Thanh Quân không có đi cùng, mà dẫn ngũ quỷ cầm mấy rương tinh thể trong suốt kia, theo Trương Tử Tinh đến tầng trệt Trích Tinh Lâu, quanh co một đoạn, hai người đến trước một gian tĩnh thất, Trương Tử Tinh khởi động một cơ quan nào đó, vách tường từ từ chuyển động, lộ ra một lối vào.



Hai người bước vào trong, lại qua hai cơ quan, đến trước một cánh cửa bằng kính trong suốt, Trương Tử Tinh ấn tay lên chiếc hộp vuông bằng vàng gắn trên kia cửa kính, không lâu sau, mặt đất dưới chân hai người bắt đầu từ từ hạ xuống. Từ ánh sáng phản chiếu trên vách tường trong suốt đang từ từ hạ xuống, ở dưới xem ra còn một gian tĩnh thất khác...



Ba năm, cũng đủ để rất nhiều sự tình phát sinh biến hóa.



P.S Hết đạn rồi