[Dịch]Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 122 : Tri thức là sức mạnh

Ngày đăng: 03:14 26/08/19

Hoàng vừa cười vừa trả lời Ethas một cách rất hời hợt, hắn có một lòng tin mãnh liệt rằng thể nào Beck cũng sẽ quay trở lại tìm mình, không phải vì việc cậu ta đã bị đánh thừa sống thiếu chết hay vì chuyện tại khoa Võ luận, mà chính là do cha của Beck, có thể nhận ra thằng nhóc này có một sự kính trọng vô cùng lớn với cha mình, thể hiện qua thái độ điên cuồng lúc nãy khi hắn cố tình hạ nhục cậu ta. Hơn nữa trong buổi lễ khai giải, khi chứng kiến thái độ của Beck lúc được hiệu trưởng Grandall gọi tên, Hoàng đã có ấn tượng rằng thằng nhóc này vào học viện để làm cha mình nở mày nở mặt, do đó trong tình cảnh hiện tại thì cách duy nhất là cậu ta phải tìm tới hắn. Hoàng cũng đã biết được là lần tranh tài kế tiếp của đám học viên mới tại khoa Võ luận cũng sắp tới, Beck sẽ không thể làm được gì nếu cứ bị cô lập như vậy cả. Mục đích khi Hoàng đánh đập Beck tơi bời như vậy là để tạo ấn tượng hắn thực sự có tài, nếu đã đủ sức để giúp một người như Ethas chiến thắng tại lần thách đấu, thì cũng có thể làm tương tự với Beck, hơn nữa nó còn phải đủ lớn để khiến cậu ta phải e sợ một phần, như vậy về sau mới dễ ra lệnh. Hoàng quyết định chấm Beck là cận vệ mới cho mình, điều tiếp theo là chờ đợi và bắt đầu tẩy não thằng nhóc này mà thôi. Sau khi đã xác định được mục tiêu, mấy ngày sau Hoàng đều mò tới chỗ của ông già quản lý trưởng Skad để chờ đợi, hắn rất nhanh đã có được kết quả khi Beck cuối cùng đã xuất hiện. Lần này cậu ta vẫn đi một mình, trên người băng bó rất nhiều chỗ và trông có vẻ cực kỳ thiếu sức sống, kiểu như có cảm giác buông xuôi vì thua trận. Hoàng tất nhiên không muốn thấy cận vệ của mình ỉu xìu như vậy, nhưng hắn chưa vội vã mà bước ra chào hỏi trước đã: - Cậu chịu đến rồi hả, lựa chọn đúng đắn đấy. Beck không đáp lại mà chỉ gật đầu ử hử cho có lệ, Hoàng thấy vậy cũng không hối thúc hay hỏi han gì, hành động quan trọng hơn câu chữ, cứ để thằng nhóc này thấy hắn có thể làm được những gì là nhanh nhất: - Rảnh không, đi cùng tôi một chút. Hoàng không đầu không đuôi thổ ra một câu trời ơi đất hỡi như vậy, sau đó cũng chả thèm quan tâm xem Beck có đồng ý hay không mà bỏ đi một mạch, báo hại Ethas đang đứng phía sau phải le te chạy theo, bỏ mặc Beck đứng trơ trọi ở đó một mình, cuối cùng cậu ta đành phải bám theo Hoàng vì chẳng lẻ đã đến đây rồi lại bỏ về công cốc. Ba người cứ thế đi với nhau chẳng ai nói một chữ nào, nhưng Ethas ngay lập tức nhận ra thằng điên này đang muốn dẫn Beck về chỗ của giáo sư Helen, một linh cảm không mấy tốt đẹp ngay lập tức hiện ra trong đầu cậu ta, nhưng lúc này thì bảo đảm có nói gì thì bảo đảm Hoàng cũng gạt đi mà thôi, thành ra Ethas đành phải im lặng rồi từ từ tính cách giải quyết sau. Ốc đảo của Helen nhìn thì có vẻ nhỏ nhưng thực ra chỉ có phần sân trước là chỗ nghiên cứu chính, còn nguyên khoảng phía sau thì chẳng có ai đụng tới cả. Lúc Hoàng tới thì không thấy bóng dáng Helen đâu, đoán chừng chắc cô ta một là lên lớp hoặc là đi kiếm nguyên liệu rồi, như vậy thì càng tốt, đỡ mất công phải giải thích lôi thôi. Mặc kệ ánh mắt cầu xin của Ethas, Hoàng không biết từ đâu móc ra một đống thứ lằng nhằng rồi quẳng thẳng xuống đất, sau đó quay sang Beck rồi hỏi: - Theo cậu, điều quan trọng nhất của một đấu sĩ là gì? Beck hết nhìn Hoàng, xong lại liếc qua đám hổ lốn mà hắn bày biện trên đất, cảm thấy như mình đang bị dụ vào một ổ lừa đảo, thành ra ngập ngừng không muốn trả lời, nhưng ngay lập tức cậu ta cậu ta cảm thấy lành lạnh trên mặt, tám lưỡi đao của Hoàng không biết từ lúc nào đã bay tới vây xung quanh Beck, hơi thép sắc lạnh của chúng cứa vào cổ tạo nên cảm giác không hề dễ chịu chút nào. Hoàng đứng cách đó không xa mặt đanh lại như muốn giết người tới nơi, vừa điều khiển đám lưỡi đao vừa gằn giọng đe dọa: - Đừng có làm tôi phải chờ, chúng ta đều biết nếu cậu đã phải tìm tới đây thì tức là đã không còn cách nào khác rồi, nói cách khác cậu đang phải cầu cạnh tôi đó. Hoàng nói ra câu này vừa là giằn mặt vừa là nhắc nhở, tuy không rõ tình hình thực tế cậu ta đang gặp phải, nhưng theo quan sát cũng có thể biết trong thời gian ngắn Beck không thể giải quyết chúng, thành ra hắn phải nắm lấy cơ hội này để gây sức ép từ đầu. Beck có vẻ cũng biết như vậy, thành ra đành phải xuống nước nói: - Nếu anh hỏi tôi thì... có lẽ điều quan trọng nhất với một đấu sĩ là tư chất và luyện tập. Đối với ngành nghề nào cũng vậy, tư chất và công sức luôn là những thứ tối cần thiết, thiếu một trong hai thì chắc chắn chẳng thể nào tiến xa được. Tất nhiên đây là điều mà bất kỳ người nào ở học viện Ilumina này đều có thể nói được, nhưng với Hoàng thì lại khác, đó không phải cái mà hắn hướng tới: - Sai, tư chất hay thiên tài, thời gian hoặc công sức tập luyện, thậm chí là cả gia thế đều chỉ là thứ yếu thôi, cái định đoạt mọi thứ chính là tri thức, có tri thức cậu sẽ có sức mạnh đánh bại mọi đối thủ. Hoàng vừa nói vừa đánh mắt sang Ethas, bước tới vỗ vai cậu ta rồi nói tiếp: - Lấy ví dụ như Ethas, cậu ta chỉ là một người rất bình thường, nhưng với đống công cụ hỗ trợ thì đã thắng được cậu – một đấu sĩ cấp năm đó thôi. Trường hợp của Ethas đúng là do có sự tác động từ bên ngoài, nhưng đó hầu hết toàn là trò khỉ của Hoàng chứ không phải đồ vật thuộc thế giới này, nhưng Beck thì không biết điều đó cậu ta bắt đầu cảm thấy bối rối, trong khi đó Hoàng tiếp tục khoe khoang: - Bản thân tôi thậm cũng chỉ có nguyên lực xấp xỉ cấp bốn, nhưng với mấy thứ đồ chơi cậu vừa thấy thì đánh ngang hay chiến thắng một đấu sĩ cấp sáu là hoàn toàn trong tầm tay. Cái này thì trên thực tế cũng đúng, vì đám lưỡi đao của Hoàng lúc này đủ mạnh để đấu ngang với hầu hết đối thủ có nguyên lực cấp sáu, giả dụ hắn có gặp lại anh chàng bảo an tại phòng trọ Hoàng gia là Pak thì cũng là một chín một mười, chứ không phải bị đánh tới suýt chết như lần trước nữa. Chỉ có điều đống đạo cụ của Hoàng là đồ dành cho riêng hắn, nếu có đưa cho đồng đội thì tác dụng cũng không phát huy hết sức mạnh của chúng, chỉ riêng việc sử dụng mấy bom giả kim với sức nổ kinh hồn kia cũng là phiền phức lắm rồi. Tuy vậy vũ khí mạnh nhất của Hoàng là khả năng hỗ trợ từ kỹ năng của Đại mục sư như “Kirie Elondon” hay “Sia”, cũng như nhờ kinh nghiệm của mình mà mách nước cho chiến thuật thông qua hệ thống liên lạc, tính tới giờ thì hắn vận dụng hai thứ này khá tốt, hoàn toàn có thể giúp lật ngược tình thế nếu đối thủ không chênh lệch với đồng đội của mình quá xa. Tuy vậy với Beck thì Hoàng phải tạo dựng lòng tin từ từ, chứ không thể đòi hỏi biến cậu ta thành cận vệ của mình trong thời gian ngắn được, vì thế hắn bắt đầu giở trò: - Kỹ thuật điều khiển kiếm từ xa của cậu khá hay đấy, tuyệt chiêu của Cổ Võ à? Beck bị hỏi bất ngờ như vậy thì ngớ ra mấy vài giây, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng trả lời, dù sao thì hai bên đã đánh nhau không phải là một lần, bản thân có gì thì đối phương cũng biết hết rồi có giấu cũng chả được: - Đây là một trong một nhánh võ thuật của Cổ võ, tôi may mắn được vài người bạn của cha chỉ dẫn cho một chút, nhưng chỉ đến thế thôi không đi xa hơn được. - Để tôi đoán nhé, bỏ qua mấy vụ chiêu thức thì lý do chính là do nguyên lực của cậu không đủ để sử dụng nhiều vũ khí hơn đúng không? Hoàng tuy không biết cái tuyệt chiêu Cổ Võ điều khiển hai thanh kiếm kia thực sự là gì, nhưng vấn đề rõ thấy nhất của Beck chính là việc ta không đủ nguyên lực để duy trì chúng, ở trận thách đấu là ví dụ, kể cả nếu đối thủ của cậu ta là một đấu sĩ bình thường thì thời gian sử dụng hai thanh kiếm cũng là hơi ngắn. Điều đó đồng nghĩa khi đã gọi ra tuyệt chiêu này Beck phải tốc chiến tốc thắng, còn nếu muốn giữ nguyên lực để phòng hờ thì nó sẽ không thể đạt được sức ép mong muốn. Hoàng đã suy nghĩ về chuyện này khá nhiều, theo suy đoán của hắn thì vấn đề nằm ở hai thanh kiếm nhiều hơn là nguyên lực của Beck, dù sao cậu ta cũng là một đấu sĩ cấp năm chứ không phải vớ vẩn. Nhưng chung quy thì nó cũng mới chỉ là giả thuyết mà thôi, cần phải có đồ thật để thử nghiệm mới biết được, vì thế Hoàng liền dò hỏi Beck: - Nếu tôi không nhầm thì hai thanh kiếm của cậu là hàng đặc chế, có thể lưu trữ nguyên lực và được kết nối với người sử dụng, vì với trình của cậu thì chưa thể tới mức có thể sử dụng tất cả mọi thứ chỉ bằng nguyên lực thuần được. Nguyên lý này về cơ bản là gần giống với lão già Nguyền sư Zato mà Hoàng từng gặp, nhưng sự cách biệt về trình độ giữa hai người là rất lớn, nếu so sánh ra thì Zato có thể điều khiển một số lượng vũ khí gấp mười lần Beck là ít. Beck không biết có phải bị Hoàng chọc trúng tim đen hay không mà mặt mũi trông rất khó coi, nhất thời không biết đáp lại thế nào, trong lúc cậu ta còn đang phân vân thì Hoàng đã đi lại tự nhiên như ruồi rút lấy thanh kiếm ngắn, vừa săm soi vừa nói: - Đường dẫn nguyên lực ở dưới đốc kiếm hả, thảo nào hôm trước cậu có thể vừa phóng vừa nạp lại cho nó, cơ mà thứ này là đồ dỏm. Hoàng nói xong thì tiện tại ném lại thanh kiếm ngắn cho Beck, đồng thời quay sang Ethas ra lệnh: - Mấy cái dây điện dẫn nguyên lực hôm trước, cậu với Helen làm tới đâu rồi? “Dây điện” là từ mà Hoàng đặt cho đám dây truyền dẫn nguyên lực mà Helen chế ra, từ sau khi có thứ này thì hai người Ethas và Helen vùi đầu vào làm việc xung quanh nó rất nhiều, đến độ cả bản thân Hoàng cũng không biết kết quả của họ ra sao, bây giờ lại vừa vặn có thứ để thử nghiệm. Beck đang đứng phía sau bị hỏi bất ngờ như vậy thì hơi giật mình, lật đật trả lời: - Giáo sư Helen có cải tiến một chút, giờ chúng mỏng hơn nhiều với lại cũng chắc hơn nữa… - Được rồi, vậy vào trong kia mang vài sợi ra đây cho tôi. Ethas còn muốn nói tiếp nhưng Hoàng chỉ cần biết tới đó là đủ, hắn thô bạo cắt lời luôn, thế là cậu ta đành phải tiếp tục làm quân sai vặt chạy vào trong và sau đó trở ra với một mớ dây nhợ lằng nhằng, đi cùng mấy cục nối đen xì. Beck nhìn đống hổ lốn đó với ánh mắt đầy hoài nghi, không hiểu chúng có tác dụng gì, nhận ra sự tò mò của cậu ta Hoàng liền nói luôn: - Tôi có thể cải tiến hai thanh kiếm của cậu và làm cho chúng cần ít nguyên lực hơn, tất nhiên… đó là nếu cậu chịu tin tôi. Hoàng cố tình nói kiểu lấp lửng rất khó chịu, Beck hết nhìn đám dây nhợ dưới đất rồi lại nhìn sang hai thanh kiếm của mình, lông mày nhíu chặt lại trông cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn tặc lưỡi quyết định đưa thanh kiếm ngắn cho Hoàng, dù sao đã tới nước này thì có gì để mất nữa đâu. Beck tháo vũ khí của mình rồi đưa cho Hoàng, lần này hắn quan sát kỹ hơn và nhận ra một khấc khá lạ, giống như kiểu khóa nối. Hoàng đưa mắt sang phía Beck ra ý hỏi, khi thấy cậu ta gật đầu đồng ý thì mới dùng tay gạt ngang nó để lộ ra phần thân bên trong. Hóa ra thanh kiếm này có một cục khoáng thạch nằm gần phần chuôi để nhận nguyên lực, sau đó tỏa vào lưỡi kiếm để khiến nó có thể bay lượn trên không. Nhưng Hoàng ngay lập tức nhận ra điểm yếu của kiểu thiết kế này, vì nó không có các phần phụ để chuyển giao nguyên lực, như thế số lượng thất thoát sẽ là rất lớn. Hoàng gọi Ethas ra quan sát để bàn bạc một chút về cách cải tiến thanh kiếm này, tiếp theo hai người bắt đầu nối những phần dây điện vào cục khoáng thạch, chủ yếu để tăng cường khả năng truyền tải nguyên lực cho nó. Đối với Hoàng thì thiết kế của thanh kiếm này đơn giản tới mức đáng thương, thậm chí nó còn chả có kỹ thuật gì ghê gớm mà chỉ đơn giản là buộc một cục khoáng thạch vào mà thôi. Thực ra thì Hoàng không biết là các võ sư đã thành thục về bí kỹ này về sau có thể tự mình khống chế nguyên lực, thanh kiếm này chỉ là đồ tập luyện cho người mới nhập môn, do đó nó được làm rất thô sơ. Nhưng kể cả như vậy Hoàng cũng không thấy lạ, đây là tư duy phổ biến ở thế giới này vì cứ nhìn Helen là biết, sau khoảng chừng hơn mười phút cải tiến, hắn trả lại thanh kiếm ngắn cho Beck rồi nói: - Xong rồi đó, thử lại xem. Beck bán tính bán nghi nhận lại vũ khí, nhưng rồi cũng thử truyền nguyên lực vào như trước, rồi tung nó lên không để thử nghiệm. Không biết có phải do Beck làm hơi quá tay hay không mà thanh kiếm bỗng nhiên vụt đi như tên bắn, nó xoáy vòng vòng trên không với một tốc độ nhanh hơn hẳn bình thường, trước khi cắm thẳng xuống cày tung đám đất đá dưới đất thành một đống mảnh vụn tung tóe. Chứng kiến cảnh tượng này, cả Beck lẫn Ethas đều há hốc mồm ra kinh ngạc, Hoàng thì chỉ đơn giản xác nhận lại một điều như là hiển nhiên: - Thấy không, đó là sức mạnh của tri thức đó nhóc ạ, đã hiểu tại sao tôi nói nó là thứ quan trọng nhất rồi chứ.