[Dịch]Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 127 : Náo loạn khoa Võ luận (4)

Ngày đăng: 03:14 26/08/19

Sau khi được giải phóng khỏi màn tra tấn nãy giờ, Beck như được bơm thuốc tăng lực khi cậu ta lao lên tấn công không hề ngần ngại một chút nào. Ngược lại cô nàng học viên kia bị càng lúc càng luống cuống, nhất là sau khi tuyệt chiêu của bản thân bị phá giải. Kể cả khi cô ta cố gắng tấn công thì đối thủ đều né được dễ dàng, hơn nữa còn có thể phản công ngược lại vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa việc sử dụng tuyệt chiêu liên tục không phải là thứ dễ dàng, nhịp độ tấn công của cô nàng học viên dần chậm lại và thưa dần ra. Beck nhanh chóng nhận ra điểm này nên tăng cường áp lực, cuối cùng cậu ta cũng đánh văng đối thủ ra đất, mũi kiếm chỉa thằng vào cổ nữ học viên cho thấy trận đấu coi như đã kết thúc. Chiến thắng của Beck hoàn toàn là nhờ sự chỉ dẫn của Hoàng, vì đến cuối cùng cậu ta vẫn không hiểu tại sao cô gái kia có thể tiếp cận mình nhanh tới như vậy, cũng như Hoàng đã phá giải nó bằng cách nào. Nữ học viên có vẻ hơi hụt hẫng vì thất bại của mình, nhưng do đây chỉ là tập luyện nên cô ta rất nhanh đứng dậy, cúi đầu chào Beck theo đúng tác phong của một võ sư thực thụ. Hoàng đứng trên quan sát không tỏ bất cứ thái độ ra mặt nào, vì hắn cảm thấy cô bé phía dưới còn quá nhiều sơ hở, chỉ cần là người có kinh nghiệm đều có thể nhìn ra dễ dàng, thành ra đây chẳng phải dạng đối thủ khó nhằn gì cả. Khi Hoàng đang định ra lệnh cho Beck quay trở lại thì bất ngờ có giọng nói của cậu ta truyền vào thiết bị liên lạc hỏi hắn, có vẻ như hai người phía dưới đã trao đổi gì đó. Hóa ra cô nàng học viên vẫn thắc mắc tại sao Beck có thể nhìn ra tuyệt chiêu của mình, có điều bản thân đối thủ của cô ta cũng mù mờ không rõ, thành ra Beck đành phải hỏi trực tiếp Hoàng, dù sao cậu ta cũng rất tò mò không hiểu hắn làm cách nào hóa giải được nó. Hoàng nghe xong thì trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi giải thích: - “Trong hai lần đầu cậu bị ăn đòn, tôi đã để ý tại sao cô gái này không muốn áp sát cậu mà luôn phải lùi ra một đoạn rồi mới ra tay. Xét theo việc một tuyệt chiêu có thể đẩy tốc độ bản thân lên nhanh như vậy thì rõ ràng càng tiếp cận gần thì càng có lợi mới phải, tiếp đó tôi nhận ra các đòn tấn công này đều theo một đường thẳng so với hướng đứng của cô ta, đó chắc chắn không phải ngẫu nhiên được”. Hoàng dừng lại một lúc để cho Beck chuyển lời của mình lại với cô nàng học viên kia, rồi tiếp tục nói: - “Vì thế mà tôi mới bảo cậu đi lại góc khán đài, thu nhỏ các góc có thể tiếp cận lại để xem suy đoán của mình có chính xác hay không. Cuối cùng tôi nhận ra đúng là cô gái này chỉ có thể tấn công theo đường thẳng, hoặc theo một trục với một trong hai chân làm trụ. Tôi đoán đối thủ của cậu sử dụng một loại kỹ năng gì đó cho phép đột phá nguyên lực, từ đó tăng cấp kỳ tốc độ lên trong thoáng chốc. Điểm yếu là do vận tốc quá nhanh, nên cô ấy không thể đổi hướng, cũng như khó mà ra đòn chính xác ở khoảng cách gần”. Suy đoán của Hoàng phần lớn là chính xác, thứ võ công mà cô nàng học viên này sử dụng được gọi là “Lôi thần bộ”. Đúng như cái tên, nó giúp cho người sử vận chuyển nguyên lực xuống các điểm phát lực trong cơ thể như bàn tay, cổ tay hoặc cổ chân... từ đó gia tăng tốc độ di chuyển và tấn công ở mức khủng khiếp. Những võ sư sử dụng Lôi thần bộ ở đẳng cấp cao có thể biến nguyên lực trong cơ thể như các luồng sét, ra đòn ở tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy được. Cô nàng học viên dưới kia mới chỉ mới ở mức độ nhập môn, có một điểm yếu trí mạng là mỗi lần dùng Lôi thần bộ phải tốn một thời gian để tái tạo nguyên lực, thành ra tạo thành thời gian chết để đối thủ phản công. Điều này cũng làm cô ta không thể tấn công liên tiếp, nhưng nếu không có Hoàng đứng ra mách nước, thì Beck đừng hòng mà đào ra phần trăm thắng nào hết. Sau khi Beck chuyển lời giải thích xong xuôi, nữ học viên mặt mới giãn ra đôi chút, sau đó hồ hởi nói gì với đối thủ của mình bằng thái độ cực kỳ kính trọng, chắc cô ta đang Beck phải hơn trình mình rất nhiều mới có thể tư duy nhanh như thế được. Hai người sau đó chia tay nhau, khi Beck mò lên chỗ cũ thì Hoàng đã nói luôn: - Hôm nay như vậy là tạm đủ rồi, trở về thôi. Trên đường bước ra khỏi khoa Võ luận cả ba người không hề nói với nhau câu nào, cả Beck lẫn Ethas mấy lần định lên tiếng nhưng thấy thái độ lạnh tanh của Hoảng nên không biết nên mở lời thế nào, chỉ đến khi đã về tới ốc đảo của Helen thì hắn mới bắt đầu mở máy: - Thế nào, không ai còn ý kiến về vụ chỉ đạo nữa chứ? Câu hỏi này tất nhiên là dành cho Beck, sau hôm nay thì mặc dù cậu ta cũng phải công nhận là Hoàng có tài năng thực sự, hai trận đánh vừa rồi nếu không có hắn chỉ điểm thì bản thân khó mà thắng được. Mặc dù cả thái độ lẫn tư cách của Hoàng đều như chó tha quạ mổ, nhưng những gì hắn khoác lác về việc có thể giúp bất kỳ đấu sĩ nào cũng mạnh hơn gấp đôi là không thể chối cãi được, do đó Beck đành phải miễn cưỡng gật đầu. Khi vừa nhìn thấy cái gật đầu này, thái độ của Hoàng liền thay đổi hẳn, hắn tiến tới vỗ vãi Beck và nhếch mép nặn ra một nụ cười vô cùng bần tiện, sặc mùi tiểu nhân đắc chí, sau đó cao giọng nói: - Nếu cậu đã đồng ý như vậy thì từ nay nên đổi cách xưng hô đi, à mà cậu mấy tuổi rồi nhỉ? Hoàng tự nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi làm Beck hơi bất ngờ, tuy vậy cậu ta vẫn trả lời bình thường: - Năm nay tôi vừa tròn mười bảy tuổi, có vấn đề gì sao. - Mười bảy thôi sao, có nghĩa nếu tính đúng thì cậu nhỏ hơn tôi gần một giáp... rõ ràng là chúng ta không thể đặt ngang hàng được đúng không. Thực ra nếu so về mặt sinh học thì cơ thể của Hoàng sau khi bị dịch chuyển tới thế giới này có lẽ không quá hai mươi, nhưng tuổi thực thì hơn thế rất nhiều, vì vậy hắn nói mình già hơn Beck cũng không có gì sai, chỉ có điều là hai người mặt mũi trông đều non choẹt như nhau, thực sự khó mà thuyết phục được. Trong lúc Beck còn đang chưa hiểu thằng này tính làm cái gì, thì Hoàng đã nói tiếp: - Cậu không thể cứ nói tên tôi trống không kiểu này mãi, phải có sự kính trọng mới được. Như vậy đi, từ giờ trở về sau không chỉ Beck mà cả Ethas nữa, hai cậu nên gọi tôi là anh Đại, tập làm quen dần là vừa. Hoàng muốn dùng cách xưng hô này để áp đặt trật tự lên hai người bọn họ, có như vậy mới hình thành tiềm thức phục tùng được. Thực tế thì hắn cho rằng việc này cơ bản cũng không sai, bỏ qua vấn đề chuyên môn thì tuổi tác bọn họ cách nhau khá xa, kêu Hoàng một tiếng anh lớn cũng là chuyện bình thường. Cả Beck lẫn Ethas nghe Hoàng nói vậy xong thì chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng cho rằng thằng này lại thổ ra nhăng cuội cái gì nữa rồi. Tất nhiên là Hoàng có tài thật nhưng nhìn mặt hắn còn muốn trẻ hơn cả Ethas, bảo bọn họ gọi hắn bằng “anh Đại” thì đúng là có vẻ hơi khiên cưỡng. Hoàng thì cũng không muốn lằng nhằng lâu, hắn búng ra sáu cái chân càng của mình bao quanh lấy hai người đối diện, giọng hơi trầm xuống rồi hỏi: - Sao, có ý kiến gì cứ nói đi. Sáu cái chân càng của Hoàng lừ lừ lướt xung quanh Beck và Ethas, ánh thép sắc lạnh từ những lưỡi dao của chúng cho thấy là nếu từ chối sẽ chẳng có kết quả gì tốt lành cả đâu, nhẹ thì ăn đòn nặng thì liệt giường vài ngày là ít. Do đã biết bản tính điên khùng của Hoàng, nên cả Beck lẫn Ethas đành chọn phương án đi khẽ thở nhẹ, miễn cưỡng nói: - Anh Đại. - Tốt, trẻ ngoan dễ dạy, bây giờ thì ai về nhà nấy đi, ngày mai chúng ta còn nhiều việc lắm. Liên tiếp những ngày sau đó, nhóm ba người bọn họ giữ nguyên lịch trình lui tới khoa Võ luận – tìm kiếm đối thủ cho Beck và để cậu ta tập luyện với sự trợ giúp của Hoàng. Bất kể là đối thủ có sử dụng vũ khí hay tuyệt chiêu gì, chỉ cần là đẳng cấp không chệnh lệch Beck quá nhiều thì Hoàng đều có thể chỉ dẫn dễ dàng. Hiệu suất chiến đấu của Beck tăng vọt, gần như càn quét mấy chục trận toàn thắng không có đối thủ. Tuy ba người đã cải trang, nhưng Hoàng cố ý để Beck luôn giữ nguyên một nhân dạng cố định, điều này khiến cho cậu ta trở thành một đề tài được bàn tán tại khoa Võ luận. Tuy nói đấu tập không xác định được trình độ, nhưng cái cách mà Beck thể hiện thì y hệt như là dạng đấu sĩ lên võ đài thi đấu vậy, lần nào cũng đánh cho đối thủ bại một cách triệt để. Do Beck đã cải trang nên không ai biết cậu ta là ai, thậm chí còn chẳng người nào nhận ra học viên này từng xuất hiện tại khoa Võ luận, thành ra Beck gây nên sự tò mò rất lớn. Tất nhiên vụ tập luyện này không phải chỉ cho vui, bản thân Beck liên tục được thử sức với cường độ cao, lại thêm có Hoàng và Ethas đứng phía sau hỗ trợ, tuy không sử dụng tới bí kỹ Cổ võ nhưng phản xạ, tốc độ và óc phán đoán đã gia tăng đáng kể. Mọi việc diễn ra đúng theo dự định của Hoàng, nhưng đáng tiếc là nó không tốt đẹp như thế mãi. Vào một buổi chiều khi hoàn thành xong màn càn quét khoa Võ luận như mọi lần, Hoàng chia tay Beck và Ethas rồi trở về nghỉ ngơi cũng như tính xem kế hoạch ngày mai ra sao, khi hắn muốn tăng cường độ luyện tập nên. Khi vừa bước tới cổng nhà thì Hoàng nhận được một bức thư do nhân viên của học viên đích thân trao tận tay, đây là thư bảo đảm cấp cao, phía trên vẫn còn đóng dấu ấn riêng của quý tộc. Hắn chỉ cần liếc qua cũng biết nó chắc chắn đến từ Khadas, xem ra ở thành Roc lại có chuyện gì nữa rồi. Quãng thời gian từ lúc Hoàng gửi thư về cách làm mỹ phẩm mới tới nay còn chưa được hai tháng, tính cả thời gian chuyển phát thì đáng lý lúc này Khadas phải đang bận bù đầu chuẩn bị mới đúng, làm sao mà rảnh rỗi làm phiền mình như vậy được, trừ khi là có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng. Hoàng rất nhanh có được câu trả lời, trong thư Khadas có nói rõ là ông ta cùng các thương buôn lớn của thành Rock đã chuyển đổi cơ cấu và bắt đầu làm mỹ phẩm như gợi ý, các mẫu thử bước đầu đều rất thành công, họ đang tiến hành sản xuất hàng loạt số lượng lớn, dự tính vài tháng nữa là đồng loạt tung ra thị trường. Phần tiếp theo thì không có gì quan trọng, khi Khadas chủ yếu thông báo về vấn đề tiền bạc, các loại hình phí tổn cũng như dự định thu lời ra sao, ông ta cũng nói luôn là số thuốc hồi phục mà Hoàng để lại thừa đủ để chế hàng ngàn lọ mỹ phẩm các loại, nguồn cung nguyên liệu tạm thời là không có vấn đề gì cả. Cái làm cho Hoàng đặc biệt chú ý là việc Khadas thông báo cuối cùng đã hoàn thành công việc mà hắn nhờ vả lúc trước, đó là tìm ra cung thủ Ike - hay chính xác là cô nàng Iris người Sax. Khadas cũng cẩn thận nói lại là mình đã chuyển lời và đồng thời cử người hộ tống Ike lên thủ đô theo lời của Hoàng rồi, nếu không có gì trục trặc thì có lẽ Iris cũng sắp tới nơi, chỉ còn chờ hắn ra gặp mặt mà thôi. Sau khi đọc xong bức thư này, Hoàng đột nhiên thấy chóng mặt hoa mắt, chân tay bủn rủn như sắp thăng tới nới. Mặc dù hắn luôn tự trấn an mình rằng sớm muộn gì vụ việc với Iris cũng phải giải quyết mà thôi, nhưng khi nó đến thật thì đúng là rất khó để giữ bình tĩnh nổi, nhất là với đống truyền thuyết chết tiệt về người Sax kia nữa.