Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1006 : Quân sư trẻ tuổi
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
Sau khi có được tiền, Ngụy Tiến liền nạp vào trong tài khoản của Hắc Quả Phụ.
Ngụy Tiến quá nóng ruột rồi, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, đặt tiền cọc mà cũng không cần bàn, trực tiếp đưa vào trong tài khoản luôn. Lỡ như là một tên lừa đảo, trực tiếp cầm tiền của Ngụy Tiến bỏ trốn thì hắn có khóc hết nước mắt cũng không tìm lại được.
Nhưng mà, cũng may Trâu Nhược Quang là kẻ địch của Dương Minh, cho nên việc Dương Minh diệt trừ hắn cũng nằm trong kế hoạch từ lâu rồi.
Trong đám người của Lý Cường, tùy tiện tìm một người ra chấp hành nhiệm vụ cũng được. Nhưng mà, cần phải sạch sẽ, không để lưu lại chứng cứ gì hết.
Cái chết của Trâu Nhược Quang xem ra cũng rất bình thường, đi trên đường không cẩn thận lọt vào trong cái cống không đập nắp, đương nhiên là không chết ngay được mà là chết đói.
Cho nên, điều này cũng sẽ không có ai hoài nghi là đã có người động tay động chân vào, lọt xuống cống, hơn nữa còn bị gãy chân, chỉ có thể nói là do hắn xui xẻo, tối đa là bị mọi người nói đi ăn trộm gặp xui.
Sau khi Dương Minh biết rõ tin tức, liền cùng Vương Tiếu Yên vui vẻ trên giường nửa ngày, làm người ai lại làm thế, quả thật rất là tài tình! Vừa mới xẻ thịt uống máu người ta xong liền đú đỡn trên giường với gái, thật là.
Gọi một cú điện thoại, hỏi Lý Cường kết quả xong, làm choo Dương Minh và Vương Tiếu Yên cười vui vẻ cả đêm, mỗi lần nhớ lại là cười đến đau bụng luôn.
Lý Cường trả lời rằng, hắn phái người đi theo dõi Trâu Nhược Quang, nhưng mà chưa theo dõi được bao lâu thì Trâu Nhược Quang tự lọt xuống cống rồi chết dưới đó luôn.
Công việc duy nhất mà hắn làm chính là đóng luôn cái nắp cống bị mở ra ấy thôi, để cho người ta không phát hiện ra Trâu Nhược Quang.
Dương Minh ôm bụng cười lê lết, không phải chứ, cứ như vậy mà chết? Cái tình huống hài hước này cũng có thể nói là xui cho Ngụy Tiến, nếu để chậm vài ngày, phỏng chừng là Trâu Nhược Quang chết rồi, thì hắn cũng chẳng cần phải tốn tiền. Bây giờ sau khi bỏ bảy chục triệu lại thấy Trâu Nhược Quang chẳng có vẻ gì bị tổ chức sát thủ giết, mà nhìn bên ngoài vào có vẻ giống như là tự sát hơn.
"Vụ buôn bán này cũng có lời quá sao?" Dương Minh cúp điện thoại, cười khổ nói.
Vương Tiếu Yên nghe xong, cũng cười ngửa cười ngang nói: "Nếu Ngụy Tiến biết được sự thật, không chừng là tức chết mất"
"Nhưng mà, hắn ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được sự thật, hắn sẽ đi hỏi ai?" Dương Minh cười nói: "Cảnh sát tự nhiên sẽ không nói nhiều với hắn, Trâu Nhược Quang quả thật là cũng tự mình lọt xuống mà"
"Đúng vậy, chỉ có thể nói hắn không may mà thôi" Vương Tiếu Yên cười nói: "Nhưng mà cũng may, hắn cũng không biết được sự thật"
Đương nhiên, trước khi làm, ông chủ phải tự mình tra xét hiện trường, một hồi nữa khi hành động thì ông ta không thể xuất hiện được, để tránh phiền phức.
Nhưng mà, kết quả tra xét làm cho ông ta mừng rỡ! Dương Minh tự nhiên ở cùng một chổ với Vương Tiếu Yên! Tuy rằng không biết bọn họ tại sao lại ở chung một chổ, nhưng đây quả là một chuyện tốt chưa từng có!
Nếu như chuyện hôm nay thật sự có thể thành công, thì có thể gọi là nhất tiễn hạ song điêu, xong hết mọi chuyện.
Ông chủ nhìn nhìn người con gái mặc bộ đồ màu đen bên người, trong lòng có chút luyến tiếc, cô gái này là cô nhi do ông ta thu dưỡng từ nhỏ, tựa ông ta huấn luyện nuôi nấng.
Đương nhiên, huấn luyện ra một người con gái này chỉ để hoàn thành nhiệm vụ khác của mình. Dù sao hôm nay làm chuyện này nhất định sẽ có nguy hiểm, cho nên ông ta mới không muốn.
"Tiểu Ngả, không vấn đề chứ?" Ông chủ hỏi.
"Không thành vấn đề!" Cô gái tên là Tiểu Ngả gật đầu nói.
"Nếu nhiệm vụ thất bại, không nên liều mạng, giữ mạng là quan trọng nhất" Ông chủ do dự một hồi rồi nói.
"Tôi đã biết" Tiểu Ngả nói.
.
Ông chủ ngồi trong xe, ngồi bên cạnh là người thanh niên, còn Tiểu Ngả mang theo một gói thuốc nổ trên lưng, biến mất trong bóng đêm.
"Không đủ tàn nhẫn, không thành đại sự" Người thanh niên cũng nhìn ra ông chủ có chút tình cảm với Tiểu Ngả, cho nên lạnh lùng nói.
"Tôi không cần anh dạy." Ông chủ tức giận nói.
Người thanh niên không nói gì nữa, chỉ trào phúng nhìn ông chủ.