Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1021 : Ở trước

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Chu Giai Giai không muốn giấu Dương Minh, nhưng lại không thể không lừa hắn.



"Dương Minh, mấy hôm ở nhà em đã đọc nhật ký. cũng nhớ lại chuyện trước đây" Chu Giai Giai do dự một chút rồi nói: "Nhưng em phát hiện thực ra em vẫn không phải bạn gái của anh. đều là em theo đuổi anh"



Chu Giai Giai nói ra lời này là đã lấy quyết tâm rất lớn. Một khi nói ra thì quan hệ giữa hai người trở lại thành bạn bè. Chu Giai Giai không thể tiếp tục giả ngu mà ở trong nhà Dương Minh.



Dù sao Dương Minh vẫn chưa nhận nàng, nàng sao có thể ở đây?



Dương Minh nghe Chu Giai Giai nói vậy không khí kinh ngạc. Không ngờ Chu Giai Giai đã nhớ lại chuyện trước kia, vì thế nói: "Giai Giai, em nhớ rồi ư? Tốt quá, anh vẫn đang muốn nói chuyện đó với em"



Mặt Chu Giai Giai trắng bệch, buồn bã nói: "Vâng, em nhớ ra rồi. Dương Minh, anh yên tâm, em biết nên làm như thế nào, mai em sẽ về trường"



Chu Giai Giai có chút khó hiểu nhìn Chu Giai Giai. Sao nói đi là đi vậy hả: "Giai Giai, sao em lại phải đi?"



"Anh. anh không phải nói như vậy rất tốt sao. Em không phải bạn gái của anh nên anh mới nói như vậy"



"Đâu phải vậy. Giai Giai, anh nói tốt đó là em đã nhớ lại hết, không phải có ý kia. Anh không có ý đuổi em đi mà" Dương Minh dở khóc dở cười mà nói.



"Em không phải bạn gái của anh thì ở lại nhà anh làm gì" Chu Giai Giai thấy Dương Minh khẩn trương như vậy thì hơi yên tâm. Dương Minh không có ý đuổi mình đi?



Nghĩ đến tối đó Dương Minh ôm hôn mình, mình rất thích. Chu Giai Giai không khỏi vui mừng. Xem ra mình đúng là quan tâm nên bị loạn.



"Giai Giai, sau chuyện lần đó anh đã hiểu em, cũng không trách em chuyện năm đó" Dương Minh nói đến đây thì có chút xấu hổ: "Thực ra nếu không có chuyện đó thì anh rất thích em. Em trông đẹp như vậy, trắng như vậy, dáng người đẹp như thế, ngực lại lớn."



Mới đầu Chu Giai Giai còn cảm động với lời Dương Minh nói. Dù sao Dương Minh tự miệng thừa nhận đã tha thứ cho nàng. Nhưng câu nói tiếp theo làm nàng rất xấu hổ, cúi thấp đầu xuống mà nói: "Anh. đừng nói linh tinh"" Ha ha, anh nói loạn rồi. Không cố ý"
Nghĩ đến đây, Chu Giai Giai mới biết đây là lần thứ hai mình một mình đi xe của Dương Minh.



Hai người đã nói rõ làm Chu Giai Giai yên tâm. Nàng sợ quan hệ giữa mình và Dương Minh chỉ là thoáng qua. Chẳng qua Dương Minh đưa ra một đề nghị rất có tính xây dựng, ở trước rồi nói chuyện yêu.



Chu Giai Giai suy nghĩ một chút thì cảm thấy rất xấu hổ. Chẳng may Dương Minh lại làm với mình như tối hôm trước thì sao? Không biết tại sao Chu Giai Giai vừa mong chờ vừa hơi sợ.



Xe đi đến cầu Cao Giá rồi chạy rất chậm. Đi ngang qua một ngã tư thì Dương Minh và Chu Giai Giai phát hiện có một bà lão chống gậy đang quỳ trên mặt đất, đau đớn rên rỉ.



Mà bên cạnh có một tên thanh niên cao to đi ngang qua bà lão rồi tránh ra, như sợ có gì liên quan đến mình vậy.



"Sao không ai đỡ bà cụ vậy?" Chu Giai Giai nhíu mày nói: "Dương Minh, anh dừng xe đi, em xuống xem một chút"



Dương Minh cười khổ một tiếng rồi nói: "Em cho rằng người khác không muốn đỡ sao? Chỉ sợ sau khi đỡ thì người ta không cảm ơn còn vu oan em đụng phải bà ta"



"Hả" Chu Giai Giai sửng sốt nói: "Không phải chứ, có người như vậy sao? "



"Báo mấy tháng trước không nói như vậy sao? Một người có ý tốt giúp một bà lão, nhưng bà lão này còn kiện hắn ra tòa"



"Còn có người như vậy sao?" Chu Giai Giai có chút oán giận mà nói: "Chẳng qua không phải ai cũng như vậy mà"



"Đương nhiên không phải tất cả, nhưng ai biết bà cụ kia có phải loại người đó không?" Dương Minh lắc đầu nói: "Cho nên bây giờ nếu em gặp phải chuyện này thì đều cố gắng tránh ra"



"Nhưng không thể để bà lão cứ quỳ trên mặt đất như vậy mà" Chu Giai Giai lo lắng cho sức khỏe của bà lão.