Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1044 : Sự kiện thay đổi
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
Trầm Vũ Tích thay đồ phục vụ xong, sau đó chạy lên lầu hai, đây là một cơ hội hiếm có, Trầm Vũ Tích đương nhiên là đặc biệt quý trọng, tuy rằng nàng cũng hiểu hơn phân nửa chỉ là mơ tưởng của mình, tỷ lệ được Dương Minh coi trọng hầu như là con số không, nhưng mà có một cơ hội để thử, nàng cũng muốn tranh thủ một chút.
Mang đồ ăn đến cửa phòng, Trầm Vũ Tích mang theo tâm trạng chờ mong đứng gõ cửa, nghe thấy người bên trong nói" mời vào", Trầm Vũ Tích liền đẩy cửa ra, cố gắng làm ra một nụ cười đẹp nhất của mình, sau đó đi vào.
Nàng muốn để cho Dương Minh một ấn tượng sâu sắc.
Nhưng khi vừa bước vào trong, liền có một vật gì đó lạnh lạnh kề lên trán mình! Trầm Vũ Tích sửng sốt, ngẩng đầu lên thấy một người mặt đồ đen đang dùng súng nhắm vào đầu mình!
"A!" Trầm Vũ Tích cả kinh, mâm đồ ăn trong tay cũng rơi xuống đất, giật mình hoảng sợ!
"Hắc hắc!" Lão tam cười âm hiểm, trong tay hắn rốt cục cũng đã có con tin: "Mày thả lão đại của tao ra, nếu không, tao sẽ nổ súng bắn chết nàng!"
Trầm Vũ Tích tuy rằng rất sợ, nhưng mà sau khi khiếp sợ xong, cũng bắt đầu hiểu được tình hình trong phòng! Dương Minh đang dùng súng chỉ vào đầu một người khác, còn mình thì bị người này uy hiếp.
Trầm Vũ Tích không ngu, lập tức hiểu được, trước khi tiến vào là Dương Minh chiếm thượng phong, nhưng mình vào trong liền bị người này bắt làm con tin, xoay chuyển cục diện.
Nàng ta lập tức cảm thấy chán ghét bản thân, chưa tạo ấn tượng, chưa giúp được gì, chưa làm gì cho Dương Minh cả mà ngược lại đã gây thêm phiền phức cho hắn, có lẽ Dương Minh sẽ ghét mình, đến lúc đó đừng hy vọng Dương Minh có hảo cảm gì với mình cả.
Nhưng sau khi chán ghét xong, nàng lại sợ, bởi vì Dương Minh không có quan hệ với nàng, hơn nữa Dương Minh cũng không phải cảnh sát, nếu Dương Minh căn bản không để ý đến sống chết của nàng thì chẳng phải là thảm lắm sao?
Dương Minh tất nhiên là không biết suy nghĩ của Trầm Vũ Tích, cũng chẳng rãnh rổi mà nhìn mặt của nàng, nhưng mà, lúc này hắn đang có chút mâu thuẫn, quả thật, Trầm Vũ Tích đúng là không có quan hệ với hắn, nhưng mà, một cô gái thanh xuân vô tội lại bị một tên khốn nạn làm cho" hương tiêu ngọc tổn", Dương Minh cũng không muốn thấy.
Hắn không dám hoài nghi việc lão tam sẽ nổ súng, nếu bọn chúng đã có thể nổ súng giết Tôn Khiết không chút do dự, thì cũng chứng minh rằng những tên này rất liều mạng, Dương Minh mặc dù nắm chắc việc bản thân có thể giết chết lão đại xong rồi giết luôn lão tam, nhưng mà đây không phải là điều Dương Minh muốn.
Cho nên, bây giờ Dương Minh lại thấy khó xử, không biết nên làm thế nào.
Trong lúc Dương Minh còn đang do dự, lão tam liền hối: "Còn không mau thả lão đại của tao ra? Nếu không tao nổ súng bắn chết nó!"
Dương Minh nghe Vương ca nói xong, nhất thời nhíu mày nói: "Không được!"
Vương ca sửng sốt, không biết Dương Minh vì sao lại quan tâm đến Trầm Vũ Tích, nhưng mà, Trầm Vũ Tích xinh đẹp là điều không thể nghi ngờ, chẳng lẽ Dương Minh nổi lòng thương hoa tiếc ngọc? Nghĩ đến đây, Vương ca cả kinh, nếu như Dương Minh thật sự coi trọng Trầm Vũ Tích, mà Trầm Vũ Tích nếu bị người ta hại chết, vậy Dương Minh còn có thể không trách mình sao?
Đầu của Vương ca nhất thời lại toát ra đầy mồ hôi, vội vã dặn dò những bảo an sau lưng: "Đừng vào, đứng ở đây, nghe lời Dương ca!
Những người này dĩ nhiên nhìn ra, sếp ở đây là Dương Minh, cho nên khi Dương Minh nói" Không được" thì bọn họ cũng đã dừng chân, lẳng lặng đứng chờ.
"Dương ca, ngài xem nên làm gì bây giờ?" Vương ca bây giờ đang rất bối rối, lúc đầu hắn ta định làm theo ý của mình, bất kể Trầm Vũ Tích sống chết ra sao, nhưng mà hình như bây giờ Dương Minh không muốn để cho Trầm Vũ Tích bị tổn thương, cho nên không thể làm liều được.
Hơn nữa, trong thời gian dẫn người đến, hình như Dương ca đã thành lập hiệp định gì với bọn bắt cóc rồi, chỉ cần thả bọn chúng đi, thì bọn chúng sẽ không làm tổn thương Trầm Vũ Tích, như vậy xem ra, lòng tốt của mình liền trở thành chuyện xấu rồi!
Bởi vì những người bảo an xuất hiện, làm cho hai tên bắt cóc này bị dồn vào đường cùng, nghĩ đến đây, trong lòng Vương ca bỗng run lên: "Dương ca, xin lỗi, tôi vốn muốn mang người đến hỗ trợ, nhưng không ngờ lại thành thế này!"
Dương Minh lại khoát tay, nhíu mày nói: "Cứ như vậy thì cũng đâu phải là chuyện xấu!"
"Có ý gì?" Vương ca đương nhiên là không biết suy nghĩ của Dương Minh, vì vậy kỳ quái lẩm bẩm.
Phương pháp của Dương Minh thật ra rất đơn giản, nếu Vương ca và những người bảo an này không xuất hiện, thì hai tên bắt cóc này hẳn là có thể chạy trốn rồi, nhưng bây giờ, bọn chúng đã tự giam mình trong một căn phòng, như vậy cũng tiện cho hắn ra tay.
Nếu như kế hoạch này thỏa đáng, thì không chỉ có thể làm cho Trầm Vũ Tích không bị tổn thương, mà còn có thể bắt hai tên này.
Lúc này, Tôn Khiết cũng đã đi ra khỏi phòng, bước lại hướng Dương Minh hỏi: "Thế nào rồi?"
"Bọn chúng bắt cô gái vào trong phòng rồi" Dương Minh chỉ vào căn phòng bị một đám bảo an bao vây.