Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1059 : Xung đột tại Bất Dạ Thiên
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
"Thật không?" Lưu Triệu Quân không làm gì mà được thưởng, cho nên thấy ngại, nói: "Tao không đi đâu, bọn mày cứ đi đi"
"Như vậy sao được?" Tạ Văn Tiến lắc đầu nói: "Thiếu anh rồi thì còn ý nghĩa gì! Hơn nữa, chổ đó rồ? ng rắn lẫn lộn, có anh họ là một cao thủ tọa trấn, bọn em cũng yên tâm hơn"
"Cái này…" Lưu Triệu Quân bị Tạ Văn Tiến và Tề Chí Đức thổi phồng như thế, trong lòng cũng bắt đầu lung lay, điều kiện gia đình của hắn không bằng Tạ Văn Tiến, cha mẹ chỉ làm ăn kinh doanh nhỏ, năm ngoái lại gặp phải nguy cơ tài chính, bởi vì phải đền hợp đồng cho người ta, cho nên Lưu Triệu Quân có tiền tiêu vặt ít đến đáng thương.
Những chổ ăn chơi xa hoa như Bất Dạ Thiên, Lưu Triệu Quân đã muốn đi từ lâu, đương nhiên là trong lòng rất muốn, nhưng ngại cái cảm giác không làm gì mà được thưởng kia nên không đi, nhưng mà thấy Tạ Văn Tiến cứ lôi kéo mãi, nên cũng không còn lo lắng nhiều, gật đầu nói: "Vậy được rồi!"
Dương Minh ngồi ở trong xe, nhìn đoạn đối thoại của ba người này, lắc đầu liên tục, nghe Lưu Triệu Quân nói dối để giữ gìn mặt mũi như vậy, trong lòng càng thêm khinh bỉ, vì thế không tiếp tục nghe nữa.
Tề Chí Đức và Tạ Văn Tiến hiển nhiên là không thể lái xe được rồi, xe đã thành như vậy, một lát đành phải kêu xe tải đến câu đi, nhưng mà trong nhà Tạ Văn Tiến tương đối có tiền, cho nên móc điện thoại ra gọi một cú là có người của cha đem xe đến cho hắn.
Đa số các công ty kinh doanh đều dùng các loại xe Audi cả, bởi vì nó vừa đẹp vừa tiện, không có khả năng dùng mấy chiếc xe thể thao được, làm gì có công ty nào đi đưa đón khách bằng xe thể thao? Thứ nhất là nó chở quá ít người, thường chỉ có hai người, thứ hai là không chính quy.
Sau khi nhận được xe, Tạ Văn Tiến ngồi vào chổ lái, còn Lưu Triệu Quân vả Tề Chí Đức thì ngồi phía sau.
"Nhưng mà, tam ca, xe của em?" Tuy rằng Tề Chí Đức cũng có tiền, nhưng mà vẫn còn kém Tạ Văn Tiến rất nhiều, tuy rằng nói có tiền nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện đòi tiền được.
Tạ Văn Tiến nhìn sắc mặt của anh họ một chút, thấy anh họ không nói gì, vì thế nói: "Ai nha, được rồi, tao dùng tiền của mình để sửa Không cần mày xin tiền của nhà!"
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn tam ca!" Tề Chí Đức đương nhiên không dám đòi tiền sửa xe từ Dương Minh rồi, nếu Tạ Văn Tiến đã chịu bỏ tiền thì Tề Chí Đức cũng không nói thêm gì.
Tạ Văn Tiến cũng không nghĩ nhiều, căn bản là không hoài nghi lời nói của Lưu Triệu Quân, dù sao trường học cũng không phải là xã hội, không có khả năng đánh đánh giết giết được, đi ra ngoài đường thì không sao, nhưng trong trường thì khác, cần phải kín đáo lại một chút.
Huống chi, Lưu Triệu Quân đã nói, đối phương là người của võ thuật xã, nếu như có xung đột thì không thể nào là xung đột cá nhân đơn giản được, đến lúc đó hai xã đoàn đánh nhau, trường học không có khả năng không can thiệp được.
"Đúng rồi, anh họ, em nghe nói có một sinh viên Thái Lan đến khiêu chiến chúng ta, xã đoàn của anh có tham gia không?" Tạ Văn Tiến hỏi.
Lưu Triệu Quân đỏ mặt, chuyện này thì bên trường học có đi tìm bọn họ, nhưng mà bên trong chẳng ai dám ra nhận khiêu chiến, ngay cả xã trưởng cũng không dám nhận, chứ đừng nói là người khác.
Nói trắng ra, xã đoàn của bọn họ trên cơ bản c hỉ là để hù dọa những sinh viên khác mà thôi, nếu như mà nhận loại, chắc chắn sẽ thất bại.
Quản lý sảnh và quản lý tiếp viên không có quan hệ trực tiếp, quản lý sảnh chỉ quản lý sảnh và phía trước mà thôi, còn quản lý tiếp viên thì phụ trách quản lý nhân viên bện trong, nhưng mà quản lý sảnh kiêm luôn cả việc quản lý thu ngân luôn, cho nên, có thể nói là quản lý sảnh có quyền lực to hơn, và cũng là người được chủ tin tưởng hơn. Nhưng mà, người quản lý sảnh này không dám bất kính với Trầm Vũ Tích, bởi vì anh ta cũng nghe đồn về những câu chuyện xung quanh Bất Dạ Thiên, cho nên cũng biết địa vị đặc biệt của Trầm Vũ Tích, vì thế cũng vô cùng khách khí với Trầm Vũ Tích.
"Quản lý Trương" Trầm Vũ Tích ngẩng đầu hơn, thì thấy quản lý sảnh đi đến, trước kia Trầm Vũ Tích là lính của quản lý Trương (Trầm Vũ Tích là tiếp viên ngoài cửa, mà quản lý Trương quản lý sảnh và phía trước), cho nên cũng rất quen thuộc, vì vậy cũng nói chuyện khách khí.
"Haha, gọi là tiểu Trương được rồi, hoặc là lão Trương cũng được!" Quản lý Trương rõ ràng không lớn hơn Trầm Vũ Tích là bao, nhưng mà ngồi trên cái ghế này, chức vị hơn người, và cũng biết đưa đẩy thời thế trong lời nói, ai dám bảo đảm sau này Trầm Vũ Tích không thăng tiến nữa?
"Quản lý Trương, có chuyện gì sao?" Trầm Vũ Tích đương nhiên cũng rõ tại sao quản lý Trương lại khách khí như vậy, bình thường quản lý Trương và Trần đại tỷ đều giải quyết việc chung rất nghiêm túc, luôn giữ thái độ riêng.
"Có một người tự xưng là Tạ thiếu gia muốn gặp em, em xem thế nào?" Quản lý Trương nói: "Hắn ta đang đứng ngoài sảnh"
"Tạ thiếu gia?" Trầm Vũ Tích nhíu mày, nàng đương nhiên là biết Tạ Văn Tiến, dù rằng nàng không có khả năng nhớ hết từng người khách trong Bất Dạ Thiên, nhưng mà tên Tạ thiếu gia này cứ theo đuổi nàng không dứt, làm cho nàng khắc sâu trong ấn tượng luôn.
Thấy Trầm Vũ Tích nhíu mày, quản lý Trương lập tức hiểu được, vì thế nói: "Hay là, anh nói em không có ở đây, đồng thời cảnh cáo một chút"
"Đượ? c rồi, để em đi nói rõ với hắn" Trầm Vũ Tích cũng không hy vọng Tạ Văn Tiến trợ lại, bối cảnh của Tạ Văn Tiến nàng cũng rõ ràng, nhưng mà, nếu so với Dương Minh mà nói, thì hắn ta chẳng là cái gì cả.
"Được, để anh dẫn đường cho em" Quản lý Trương vội vã nói.
Nhìn thấy Trầm Vũ Tích và quản lý Trương đi ra ngoài, Trần đại tỷ thở dài, thầm tha mạng của Trầm Vũ Tích tốt, sinh ra là quốc sắc thiên hương, thoáng cái đã vào được long môn (Câu nói diễn tả thời xưa, khi các cô gái đẹp được vua hoặc hoàng thất nhìn trúng, rồi được lập phi hay gì gì đó). Còn nàng phấn đấu nửa đời, khó khăn lắm mới leo lên được cái chức này, nhưng bây giờ phải nhường lại và dạy dỗ cho người ta.
"Vũ Tích!" Tạ Văn Tiến nhìn thấy Trầm Vũ Tích đi ra, hai mắt nhất thời sáng lên, trang phục quản lý trên người càng làm cho nàng xinh đẹp hơn, còn có khí chất hơn cả bộ đồ tiếp viên nữa.
Khí chất đa phần là tự bồi dưỡng ra, ví dụ như người này đang ở một vị trí trên cao, thì tự nhiên sẽ được bồi dưỡng ra cái khí chất uy nghiêm. Trầm Vũ Tích đã ngồi được trên cái chức này mấy ngày, cho nên cũng đang dần dần bồi dưỡng ra khí chất đó.
"Tạ thiếu gia, chúng ta cũng không quen thuộc lắm, gọi quản lý Trầm hoặc là Trầm Vũ Đi là được" Trầm Vũ Tích nhàn nhạt nói: "Hoan nghênh đến Bất Dạ Thiên, nhưng mà, những lời nói trước kia anh nói với tôi, sau này không được nói nữa"
"Quản lý Trầm?" Tạ Văn Tiến nhíu mày nói: "A, vài ngày không gặp, mà đã kênh kiệu rồi sao? Thành quản lý? Đã nằm dưới háng của thằng nào vậy hả?"
"Tạ thiếu gia, mời anh nói chuyện tôn trọng tôi một chút, anh đến đây ăn chơi, chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng mà đến gây chuyện, chúng tôi không chào đón" Trầm Vũ Tích bị Tạ Văn Tiến nói trúng tâm sự, sắc mặt nhất thời đỏ lên, tuy rằng không có xấu hổ như Tạ Văn Tiến nói, nhưng mà bởi vì Dương Minh nên mới có được ngày hôm nay.
"Trầm Vũ Tích, cô cứ việc nói thẳng đi, có đúng là đã được người khác bao không?" Tạ Văn Tiến nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của Trầm Vũ Tích, hừ một tiếng rồi nói.