Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1063 : Chuyện đã xảy ra và chân tướng
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
Dương Minh cúp điện thoại, thở phào một tiếng, vốn tưởng rằng đây là mâu thuẫn trong nội bộ của Bất Dạ Thiên, như vậy rất là xui xẻo, những sản nghiệp này vốn chưa được xây dựng đến một năm, mà bên trong đã xuất hiện một chuyện ghê rợn như vậy, làm Dương Minh cho thật sự rất là khó chấp nhận.
Nhưng mà, cho dù Trầm Vũ Tích bởi vì chuyện khác mà bị thương, thì trong lòng Dương Minh vẫn khó chịu, tuy rằng không có quan hệ gì với nàng, nhưng mà, nếu đã gặp mặt, Dương Minh cũng nhớ được dung nhan của Trầm Vũ Tích, là một cô gái xinh đẹp tựa ánh dương, mà hôm nay xảy ra chuyện, cũng không phải là điều mà Dương Minh muốn thấy.
Có thể, nàng ở nhà là một cô công chúa của cha mẹ, nhưng vì cuộc sống cho nên cũng dốc sức làm việc trong tầng chót của xã hội.
Làm tiếp viên trong Bất Dạ Thiên, là có thể tưởng tượng được hoàn cảnh gia đình của nàng không được tốt, dù sao nếu trong nhà có tiền thì cũng có thể tìm một công tác tốt cho con cái, cho nên, trong tình cảnh này, những gia đình không được khá giả sẽ chọn cách làm này.
Nếu như chuyện của Trầm Vũ Tích mà đổi lại trên người của Trần Mộng Nghiên, có lẽ không cần Dương Minh ra tay, Trần Phi sẽ tập trung tất cả để bắt lấy thủ phạm, nếu mà rơi vào trong tay của Dương Minh, phỏng chừng muốn chết cũng khó.
Nghĩ đến sự chênh lệch của nước sông và nước biển, tâm trạng của Dương Minh có chút cảm khái, chuyện này nếu đã gặp phải mình, thì cũng nên quan tâm, mặc kệ là nói thế nào thì Trầm Vũ Tích vẫn là nhân viên của mình, nhưng lại gây ra tin đồn là bạn gái của mình. Nhưng, cái làm cho Dương Minh tức giận chính là, nếu đã có tin đồng rằng Trầm Vũ Tích là bạn gái của mình, mà có người dám làm vậy với nàng ta, chính là không coi mình ra gì.
Huống hồ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho Dương Minh phải suy nghĩ rằng, người đã ra tay với Trầm Vũ Tích có thể không phải nhắm vào nàng, mà Trầm Vũ Tích chỉ là một người bị hại mà thôi!
Nghĩ đến đây, Dương Minh nhanh chóng lái xe chạy đến bệnh viện nhân dân số một.
.
Trong nhà Tạ Văn Tiến, Tạ Văn Tiến đang đau khổ ngồi trên ghế salon, rút một điếu thuốc ra, ngón tay cầm thuốc để châm lửa mà run run, giọng nói cũng gấp gáp ;" Tôi. tôi giết người?"
Lưu Triệu Quân và Tề Chí Đức cũng không nói một tiếng gì, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Anh họ, chủ ý này của anh đưa ra, xảy ra chuyện rồi anh cũng không thể mặc kệ em." Tạ Văn Tiến thấy mọi người không nói gì, khẩn trương hỏi.
"Văn Tiến, không phỉa là tao mặc kệ mày. tao đang nghĩ biện pháp." Lưu Triệu Quân lúc này cũng rất sợ, dù sao luận gia thế, hắn không cùng đẳng cấp với Tạ Văn Tiến, lỡ như bị hắn đẩy ra chịu tội thay thì xong đời.
"Tam ca, em thấy chuyện này không thể trách chúng ta, là cô nàng kia tự nhảy xuống, chúng ta đâu có quan hệ gì? chúng ta cũng đâu có đẩy nàng đâu?" Tề Chí Đức do dự nói.
"Tuy rằng nói vậy, nhưng nếu tao không xé đồ nàng, thì làm sao mà nàng nhảy xuống chứ. Tạ Văn Tiến lo lắng nói, thân thể run lên liên tục, hắn đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, mặc dù trong trường hắn hoành hàng ngang ngực khi dễ người khác, nhưng mà giết người vẫn là lần đầu tiên.
"Anh không nói, ai mà biết được là đang xảy ra chuyện gì?" Tề Chí Đức gan lớn hơn, cho nên do dự đề nghị.
"Nhưng mà, Trầm Vũ Tích sẽ không nói sao" Tạ Văn Tiến hỏi.
"Thứ nhất, anh xem nàng ta bây giờ thế nào, có thể tỉnh lại sao? Thứ hai, cho dù nàng ta có tỉnh lại, nàng ta cũng là tự mình nhảy xuống, chúng ta cũng không thừa nhận có quan hệ với chúng ta, nàng ta còn có thể làm gì?" Tề Chí Đức nói.
"Vẫn còn đang giải phẫu, không rõ tình huống." Bạo Tam Lập lắc đầu, nhưng mà trong lòng rất nghi hoặc, ngày nào Dương Minh cũng bận rộn công việc, nếu Trầm Vũ Tích thật sự không phải là bạn gái của ngài thì tại sao lại vội vả chạy đến đây làm gì?
Thân phận của Trầm Vũ Tích trong Bất Dạ Thiên cùng lắm chỉ là một nhân viên mà thôi, Bất Dạ Thiên, công ty bảo an, Thiên Thượng Nhân Gian, rồi công ty địa ốc, bên trong có nhiều nhân viên như vậy, mỗi lần có người nằm viện, thì chẳng lẽ Dương Minh đều đến?
Cho nên, cái này rất khó giải thích, nhưng mà, nếu Dương Minh đã phủ nhận quan hệ của hai người, thì Bạo Tam Lập cũng không dám hỏi nhiều, ai mà biết hai người thật sự không có quan hệ không, hay là Dương Minh vì có nguyên nhân nào khác nên mới che dấu?
Nhưng mà, nếu Dương Minh đã đến, thì mặc kệ Trầm Vũ Tích có phải là bạn gái của Dương Minh hay không thì Bạo Tam Lập đều sẽ tận lực, không thể để xảy ra sự cố được.
"Hạ Tuyết đâu?" Dương Minh hỏi.
"Đã đi trước rồi, dù sao thì phẫu thuật vẫn còn rất lâu, Hạ đội trưởng vẫn còn chuyện muốn làm, cho nên chỉ để hai người cảnh sát ở đây, có tin tức gì thì thông báo cho Hạ đội trưởng biết" Bạo Tam Lập giải thích.
"Bác sĩ nói thế nào?" Dương Minh nhìn nhìn phòng phẫu thuật, nói.
"Bác sĩ chỉ nói, Trầm tiểu thư bị thương rất nghiêm trọng, nhưng mà không tổn thương đến não, đây cũng tương đối may mắn, đầu chỉ va đập với đất, cho nên mới hôn mê mà thôi, não không bị bất kỳ tổn thương gì" Bạo Tam Lập nói: "Nhưng mà. bác sĩ nói rằng, căn cứ theo tình huống bây giờ. Trầm tiểu thư có thể bị liệt."
Dương Minh yên lặng gật đầu, dù sao thì tình huống này còn sống vẫn tốt hơn, mấy cái khác tính sau.
"Thông báo cho người nhà chưa?" Dương Minh thở dài hỏi.
"Vẫn chưa." Bạo Tam Lập lắc đầu nói.
"Gọi điện thoại đi. sớm muộn gì cũng phải thông báo." Dương Minh nói: "Bây giờ đi!"
"Vâng, Dương ca, để tôi kiểm tra tư liệu của Trầm tiểu thư đã" Bạo Tam Lập nói.
"Đúng rồi, tiền thuốc men Bất Dạ Thiên ra, không có vấn đề chứ?" Dương Minh suy nghĩ rồi hỏi.
"Đương nhiên là không có vấn đề!" Bạo Tam Lập vội vã lắc đấu, thầm nghĩ, Bất Dạ Thiên là của Dương ca rồi, ngài nói thế nào thì là thế đó, hơn nữa Bạo Tam Lập đã đồng ý trả tiền thuốc men rồi.
Lúc đó, Bạo Tam Lập cho rằng Trầm Vũ Tích là bạn gái của Dương Minh, sao mà không khẩn trương được? Bệnh viện vừa nói đóng tiền, thì Bạo Tam Lập móc chi phiếu ra liền.
Dương Minh ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, dùng dị năng nhìn vào bên trong phòng phẫu thuật, thấy mấy người bác sĩ vẫn còn đang khẩn trương cứu lấy Trầm Vũ Tích, còn sắc mặt của Trầm Vũ Tích vẫn tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, không còn một gì thanh xuân của ngày đó.
Cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không, trong lòng Dương Minh cũng sẽ vô cùng khổ sở.