Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1070 : Tiệc sinh nhật
Ngày đăng: 11:36 19/04/20
Thấy Dương Minh kinh ngạc như vậy, Trần Mộng Nghiên vô cùng đắc ý mà cười nói: "Sao, đẹp không?"
"Đẹp" Dương Minh không khỏi than thở một tiếng: "Ai có ý này vậy? Ba người càng lúc càng giống chị em"
Trần Mộng Nghiên liền đỏ mặt nhưng không nói gì. chẳng qua Chu Giai Giai đã nói: "Là ý của Mộng Nghiên tỷ"
Dương Minh cũng đoán đây là ý của Trần Mộng Nghiên. Lâm Chỉ? Vận sẽ không chủ động làm mấy thứ này, Chu Giai Giai mặc dù có thể nhưng nàng dù sao mới quen với hai người Trần Mộng Nghiên, cũng không tiện để chuẩn bị thứ này.
Cho nên có khả năng nhất chính là Trần Mộng Nghiên, không ngờ cô bé này lại làm mình vui mừng như vậy.
Chủ quán đứng bên nhìn ba cô gái xinh đẹp mặc giống hệt nhau thì rất giật mình. Không biết ba người này có quan hệ gì với Dương Minh. Chẳng qua hắn không có nói gì thêm cả. Dù sao việc này cũng không quan hệ gì đến hắn mà. Người ta đến quán mình ăn tiêu, nhiều chuyện sẽ làm người ta ghét.
Thấy khách của Dương Minh đã đến đông đủ, chủ quán rất tự nhiên lui xuống rồi bảo nhân viên phục vụ dẫn đám người Dương Minh lên tầng hai.
Đây cũng không phải căn phòng sang trọng gì cả. Mặc dù bản thân năm nay đã khác hẳn năm trước nhưng Dương Minh là người hoài niệm nên vẫn lấy căn phòng năm ngoái.
"Mộng Nghiên, anh nhớ sinh nhật năm trước em nói sẽ tổ chức sinh nhật cho anh? Không ngờ đến bây giờ đã thành sự thật" sau khi vào trong phòng Dương Minh liền trêu chọc Trần Mộng Nghiên.
"Em còn tưởng anh gạt em chứ, không ngờ hôm nay đúng là sinh nhật anh" Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ mà nói. Nàng đúng là không ngờ được năm trước mình nói một câu tùy tiện mà năm nay lại biến thành sự thật.
Nhớ lại thì giống như một giấc mơ vậy. Mình và Dương Minh yêu nhau thực ra rất kỳ quái và đột nhiên. Không biết từ lúc nào nàng lại có thể yêu tha thiết một tên học sinh xấu luôn trốn tiết này.
Chẳng qua Trần Mộng Nghiên lại không hề hối hận, ngược lại nàng còn rất đắc ý. Một năm qua, Dương Minh đã thành công rất lớn, đối thủ từng người từng người thua trong tay hắn, mà hắn cũng càng lúc càng mạnh hơn.
Hơn nữa được ông bố Trần Phi chấp nhận và khen ngợi Dương Minh, điều này càng làm Trần Mộng Nghiên thêm kiên định vào tình yêu của mình. Trần Phi vì lý do nghề nghiệp nên nhìn người rất chuẩn, không dễ dàng nhìn trúng ai. Nhưng ông lại có ấn tượng rất tốt với Dương Minh.
Mặc dù Dương Minh vì một số lý do nên có quan hệ với mấy cô gái khác, nhưng Trần Phi lại thấy việc này không thể trách Dương Minh. Bị Vương Chí Đào gài bẫy, Dương Minh lại là một cậu con trai khỏe mạnh, nhiệt huyết thì khó mà tránh khỏi sai lầm.
Quan trọng đó là Dương Minh sau khi nhận sai lầm đã biết nhận trách nhiệm. Bây giờ xem ra Dương Minh làm rất đúng. Mặc dù Trần Phi không biết Trần Mộng Nghiên đã thành chị em với Lâm Chỉ Vận. chẳng qua thái độ lúc đó của Dương Minh đã được Trần Phi tán thành.
"Lão Đại, ba chị dâu, mau ngồi xuống" Trương Tân vào trong phòng liền làm thay nhiệm vụ của nhân viên phục vụ, hắn vội vàng lấy bát từ trên kệ xuống. Điều này làm nhân viên phục vụ ở bên có chút xấu hổ. Cô cũng biết trong phòng này đều là khách quý của ông chủ, chẳng may tiếp đón không chu đáo thì không ổn. Bây giờ còn để người ta tự mình làm thì không phải nói năng lực của cô có vấn đề hay sao?
"Quý khách, cái này để em là được mà"
"Không cần, anh tự làm là được" Trương Tân xua tay mà nói: "Em ra ngoài làm đi. Ở đây không cần em"
Thấy? Trương Tân cố ý tự mình làm, nữ nhân viên phục vụ cũng không còn cách nào cả. Dù sao người ta thích tự làm thì nhân viên phục vụ cũng đã gặp. Chẳng qua đây đều là cấp dưới lấy lòng cấp trên, mà thoạt nhìn quan hệ giữa Trương Tân và Dương Minh là bạn tốt mà.
Chẳng qua nghe thấy Trương Tân gọi Dương Minh là Lão Đại, có lẽ hai người là anh em kết nghĩa. Cứ như vậy Trương Tân ân cần một chút cũng không có gì không ổn cả. Nữ nhân viên phục vụ liền ra khỏi phòng rồi chạy xuống nhà bếp xem đã chuẩn bị món ăn xong chưa.
"Dương Minh, chúc mừng sinh nhật anh" Mấy cô nàng Trần Mộng Nghiên và Trương Tân chưa kịp mở miệng thì Triệu Tư Tư đã mở miệng nói trước. Hắn đưa cho Dương Minh một cái hộp nhỏ rồi nói: "Đây là quà mừng sinh nhật em"
"Cảm ơn" Dương Minh liền đưa tay cầm: "Không ngờ Triệu Tư Tư lại tặng quà anh đầu tiên. Thằng ranh Trương Tân này kéo kiệt quá"
"Không phải, là anh ấy dặn em chuẩn bị" Triệu Tư Tư ngọt ngào cười nói: "Chẳng qua bọn em không có kinh tế như anh, anh cũng đừng chê đó"
Dương Minh không khỏi thầm gật đầu, Trương Tân có thể tìm vợ như Triệu Tư Tư đúng là may mắn. Xem ra Trương Tân chắc chắn không chuẩn bị quà gì rồi
Cho nên kết hợp với ánh đèn mờ ảo, hai người đang lắc lắc eo vô cùng gợi cảm làm cho Dương Minh muốn bay lên.
Chẳng qua mặc dù hai người nhảy rất đẹp nhưng Dương Minh lại cảm thấy động tác lại không hòa hợp, hình như không phối hợp. Không biết hai cô bé này trước đó có tập luyện không? Chẳng lẽ không phát hiện sao?
Điệu nhạc kết thúc, Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận? ngồi ở hai bên Dương Minh. Có lẽ trước đó uống không ít rượu nên ngay cả Lâm Chỉ Vận vẫn hay xấu hổ mà giờ phút này cũng to gan hơn.
"Sao, anh thích món quà này không?" Trần Mộng Nghiên dán sát người vào bên cạnh Dương Minh, mặt nàng đỏ ửng rồi ngọt ngào hỏi.
"Đương nhiên là thích" Dương Minh vội vàng gật đầu. Hắn thầm nghĩ sau này mỗi ngày hai nàng đều như vậy với mình thì tốt quá.
"Em và Lâm muội muội tập ở một trung tâm thể dục ở gần công ty đó. Trong công ty có rất nhiều nhân viên có thể học viên ở đó. Em và Lâm muội muội cũng đăng ký" Trần Mộng Nghiên nói: "Chẳng qua điệu nhảy này là dành cho ba người. Ai ngờ Giai Giai lại dễ say như vậy, tốn công dạy cô ấy rồi" T
Dương Minh nghe xong Trần Mộng Nghiên nói mới tỉnh ra. Bảo sao mình trước đó cảm thấy không quá hài hòa, thì ra là có nguyên nhân như vậy. Điệu nhảy này là dành cho ba người, bây giờ biến thành hai người tức là ít một người nên tự nhiên không phối hợp rồi.
"Không sao, chờ Giai Giai tỉnh thì mấy em biểu diễn một lần nữa là được mà" Dương Minh nghiêm túc nói.
"Tốt quá nhỉ, hôm nay là sinh nhật anh nên cho anh ngạc nhiên, sau này đừng hy vọng" Trần Mộng Nghiên nói.
"Vậy sau này hôm nào cũng là sinh nhật anh" Dương Minh cười nói.
"Không đứng đắn gì cả. Được rồi, quà đã tặng xong, em mệt rồi nên đi nghỉ đây. Đêm nay để Lâm muội muội cùng anh" Trần Mộng Nghiên nói." A" Lâm Chỉ Vận sửng sốt nói: "Mộng Nghiên tỷ, trước đó không phải đã nói là chị sao?" Trước đó hai người đúng là đã bàn bạc rõ ràng, đêm nay do Trần Mộng Nghiên cùng với Dương Minh, nhưng Trần Mộng Nghiên nói đến miệng lại cảm thấy không thể nói được. Bây giờ nàng mới có thể cảm nhận Hoàng hậu khó xử như thế nào. Sợ Dương Minh nói nàng lòng dạ hẹp hòi nên không ngừng phải thể hiện mình rộng lượng. Như vậy Trần Mộng Nghiên chỉ có thể tự hy sinh bản thân mà thôi: "Hai người không cần tranh cãi nữa, hôm nay cùng nhau đi" Dương Minh nói xong liền ôm lấy hai nàng vào lòng.
"Anh nói bậy gì thế" Trần Mộng Nghiên đỏ mặt mà nghĩ đến chuyện lần trước.
"Không nói bậy mà, cũng không phải chưa làm vậy mà. Lần trước không phải rất tốt sao?" Dương Minh cười ha hả mà nói.
"Lần trước là do không biết nên mắc mưu của anh, lần này đương nhiên sẽ không rồi" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh mà nói: "Người ta vẫn chưa tính sổ với anh đó"
"Ai, thực ra Mộng Nghiên này, em cảm thấy anh có phải là người hoang dâm không?" Dương Minh đột nhiên có mưu kế, hắn không còn vẻ cợt nhả nữa mà thay vào đó là bộ mặt nghiêm túc: "Con người của anh luôn đứng đắn và nghiêm chỉnh mà. Em thấy đó, anh và em ở bên nhau lâu như vậy, anh là người như thế nào chẳng lẽ em không biết? Trước kia khi học cấp ba, anh vẫn luôn nâng niu em mà" Trần Mộng Nghiên nghe xong Dương Minh nói không khỏi thầm mắng đúng là biết nói bậy. Hồi cấp ba mình đã là bạn gái hắn đâu? Lúc đó quan hệ giữa hai người chỉ là bạn học bình thường mà thôi, hắn đương nhiên phải nâng niu mình rồi. Mà sau đó hắn không phải lừa mình giúp hắn thủ dâm trong rạp chiếu phim sao? Món nợ này mình? vẫn chưa tính sổ rõ ràng với hắn. Chẳng qua thấy Dương Minh nghiêm túc như vậy, Trần Mộng Nghiên thật ra có chút tò mò, không tiện để nói phá lời này của Dương Minh, vì thế phối hợp hỏi: "Vậy hôm nay sao anh lại không đứng đắn. Đừng nói cho em biết là sau khi anh uống rượu nên nghĩ loạn ư?"
"Hôm nay hả" Dương Minh thở dài nói: "Ai, thực ra chuyện là như thế này, mai anh phải đi …"
"Đi? Anh muốn đi đâu?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt rồi vội vàng hỏi. Mà Lâm Chỉ Vận mặc dù không mở miệng nói nhưng cũng vô thức cầm chặt tay Dương Minh, cũng khẩn trương nhìn hắn.
"Anh đi Châu Phi" Dương Minh liền nói ra mưu kế của mình: "Sáng mai anh sẽ đi"
"Đi Châu Phi? Anh đi Châu Phi làm gì?" Trần Mộng Nghiên khó hiểu hỏi.
"Là một người bạn tìm giúp anh, anh đến đó xem giá cả quặng kim cương và quặng vàng. Công ty chúng ta không phải kinh doanh châu báu sao? Muốn Phương Thiên, muốn làm lớn thì phải có tài nguyên. Nếu không thì luôn bị người khác khống chế tài liệu, chẳng may ngày nào đó xảy ra vấn đề, nguồn cung cấp nguyên liệu bị mất thì công ty chúng ta sẽ rơi vào trạng thái tê liệt hoàn toàn" Dương Minh liền giải thích.
"Cho nên công ty chúng ta muốn liên tục phát triển thì phải có nguồn cung cấp do mình khống chế. Đây chính là cơ hội tốt, anh định đi dò xét"
"Hả" Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều kêu lên một tiếng rồi hỏi: "Em nghe nói bên Châu Phi rất loạn, thường xuyên có chiến tranh. Nếu anh đi …"
"Yên tâm đi, anh đi đến nơi bình thường, không phải là mấy quốc gia đánh nhau đó"