Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1089 : Lừa gạt liên hoàn

Ngày đăng: 11:36 19/04/20


Lý Chí Thành, chúng ta quen biết đã lâu, tính tình của tôi ông cũng rõ!" Tướng quân Kars nói: "Chuyện này, tôi đã nể mặt của ông lắm rồi, không làm cho ông thất vọng! Nhưng mà, các người không tôi ra gì, bên tôi vốn đang khẩn trương tài chính, mà các người cứ kéo dài chuyện tiền thuê, tôi không có biện pháp, đành phải thu mỏ vàng lại bán cho người khac!"



"Tướng quân Kars, bên tôi có chút khẩn trương về tài chính, cho nên mới bị trì hoãn, tài chính của chúng tôi hôm nay mới đến, ngày có thể dàn xếp một chút được không?" Lý Chí Thành khiêm tốn nói.



"Dàn xếp không được, chuyện này tôi đã họp quyết định rồi" Kars nói: "Cái này không có biện pháp thay đổi! Nhưng mà, nể mặt bạn bè lâu năm, chuyện trước đó tôi nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với các người chỉ là lời nói lúc tức giận, sau này nếu có chuyện tốt gì, tôi sẽ thông báo cho ông!"



"Cái này cũng được rồi!" Lý Chí Thành nghe thấy lời nói của Kars rất kiên quyết, cũng biết chuyện này trên cơ bản đã không còn hy vọng, cho nên Lý Chí Thành cũng không kiên trì, vì kiên trì cũng không có tác dụng.



Mà Kars đã nói, còn có thể giữ được quan hệ, về sau có chuyện tốt sẽ nghĩ đến mình, kết quả như vậy cũng tốt rồi, trước mặt Kars, Lý Chí Thành cũng không dám ho he nhiều.



"Ừ, có việc liên hệ sau, tôi còn bận nhiều chuyện" Kars nói một câu có lệ, rồi cúp máy.



"Haizzz!" Lý Chí Thành thở dài, xem ra chuyện này không thể thay đổi được rồi, chuyện mỏ vàng đành phải từ bỏ, nếu biết sớm có kết quả như vậy, tự mình đầu tư vào là được, không cần phải chờ Hoàng gia làm gì!



Nhưng mà, Lý Chí Thành đã đổ hết tất cả tức giận lên trên người của Hoàng Hiếu Phương, xem ra, nếu không phải tại Hoàng Hiếu Phương kéo dài, thì chuyện này đã sớm hoàn thành, tất cả mọi chuyện đều là do Hoàng Hiếu Phương gây ra.



Lý Chí Thành cầm lấy điện thoại, chuẩn bị mắng chửi Hoàng Hiếu Phương một trận, để giải mối hận trong lòng! Nhưng mà, khi điện thoại vừa chuyển, Lý Chí Thành liền nhanh chóng cúp điện thoại.



Một suy nghĩ tà ác xuất hiện trong đầu Lý Chí Thành! Ông ta suy nghĩ ra một cách vô cùng hiểm ác! Chính là cứ việc lấy tiền, rồi đổ hết cho nước X!



Ông ta cười gian, rồi cầm lấy điện thoại, gọi cho Hoàng Hiếu Phương: "Hoàng tiên sinh à, thế nào rồi? Đã suy nghĩ chưa?"



Hoàng Hiếu Phương đang suy tư, nên làm thế nào để cho Hoàng Nhạc Nhạc vào khuôn khổ, nhưng mà trái lo phải nghĩ cũng không có biện pháp, đang suy nghĩ thì Lý Chí Thành gọi đến.



Hoàng Hiếu Phương khẩn trương nghe điện thoại, thấy giọng nói của Lý Chí Thành, liền vội vã nói: "Lý tiên sinh, tôi không có biện pháp, ông cũng biết, Nhạc Nhạc, rất là bướng bỉnh, không nghe lời tôi!"



"À, thật sự không được thì thôi" Lý Chí Thành cũng không cần Hoàng Nhạc Nhạc nữa, ông ta chỉ muốn thực hiện kế hoạch của mình: "Tôi đã thương lượng với Thiên Giai, chuyện tình cảm này, cần phải tự mình tranh thủ! Cho nên nó đã quyết định tự mình theo đuổi Nhạc Nhạc!?"



"A! Như vậy thì quá tốt!" Hoàng Hiếu Phương nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lý Chí Thành muốn ép người, nhưng không ngờ lại chịu thỏa hiệp.



"Haha, tôi cũng nghĩ vậy, mọi người cùng vui là được! Đúng rồi, tiền của ông chuẩn bị đến đây rồi, tướng quân Kars đang khẩn trương lắm rồi, ông cũng biết rồi đấy, chuyện này không thể chậm trễ được!" Lý Chí Thành cười ha hả nói.



"Như vậy!" Hoàng Hiếu Phương bắt đầu đau đầu, không biết nên nói với Hoàng Nhạc Nhạc thế nào, thở dài một cái rồi hỏi: "Kỳ hạn cuối cùng là khi nào!"



"Là buổi sáng ngày mai, nếu không đưa tiền, thì người ta sẽ thu mỏ vàng về, không cho chúng ta nữa! Cho nên ông phải nhanh lên!" Lý Chí Thành nói.



"Được rồi, vậy để tôi suy nghĩ biện pháp!" Hoàng Hiếu Phương nhíu mày nói.



"Ông nhanh lên!" Lý Chí Thành thấy sự tình đã thành, hài lòng nói: "Ông cứ gom tiền trước đi, khi nào xong thì gọi cho tôi!"
"Có quan hệ gì với mình!" Hoàng Nhạc Nhạc khẩn trương phủ nhân: "Mình đâu có đi theo hắn về đâu!"



"Haha! Thật ra chị Triệu, bạn gái của Trương Tân ấy, đối với mình rất tốt!" Vương Mi cười nói: "Cũng không có ghét mình, cũng không nói cái gì khó nghe cả"



"Bạn sống tốt như vậy, mình cũng an tâm rồi" Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu nói: "Đúng rồi, bạn biết Dương Minh gần đây thế nào không?"



"Dương Minh? Thế nào? Hắn không liên hệ với bạn?" Vương Mi kỳ quái hỏi.



"Trước có liên hệ, nhưng bây giờ không gọi điện thoại được, mình không biết hắn đang ở đâu" Hoàng Nhạc Nhạc nói.



"À, đúng rồi, mình nhớ ra rồi, mấy hôm trước Trương Tân có nói, Dương Minh cần phải đi xa, đến châu Phi để liên hệ về chuyện khoáng thạch gì đó của công ty, đi được vài ngày rồi, có lẽ là vậy nên không gọi điện thoại được!" Vương Mi nói.



"Thì ra là vậy!" Hoàng Nhạc Nhạc nghe xong nhất thời thở phào, chỉ cần Dương Minh không có chuyện gì la tốt rồi, hơn nữa, Dương Minh đi châu Phi, có phải là để giải quyết chuyện của mình không? Tuy rằng nàng nghĩ Dương Minh không có khả năng quen biết người bên đó, nhưng mà nghe Vương Mi nói như vậy cũng rất cao hứng.



"Lo lắng cho hắn?" Vương Mi cười hỏi.



"Mình đâu có!" Hoàng Nhạc Nhạc đỏ mặt nói.



Vương Mi cũng không ép hỏi nữa, tiếp tục tâm sư chuyện xưa, hai người nói chuyện gần cả tiếng đồng hồ sau mới chịu cúp máy, và Hoàng Nhạc Nhạc cũng đem số điện thoại ở Singapo cho Vương Minh, để nàng ta rãnh có thể liên lạc.



…………….



Dương Minh và Lý Cường đi ra ngoài, cũng không đến cửa, đã thấy một đám binh lính đang giằng co với người của mình, vũ khí của đám lính nếu so ra thì còn k? ém rất xa so với người của hắn, hơn nữa bọn lính cũng không nhận ra Dương Minh, cho nên không dám làm càn, chỉ đứng ở cửa chờ Dương Minh đi ra.



"Xảy ra chuyện gì?" Dương Minh còn chưa nói gì thì Lý Cường đã bước ra quát hỏi.



"Báo cáo!" Một tên thủ hạ của Lý Cường chạy đến trước mặt Dương Minh, chào theo nghi thức của quân đội xong, liền nói: "Lý đại đội trưởng, những người này tự xưng là người của chính phủ tướng quân Kars, theo lệnh đến đây thu hồi mỏ vàng!"



"Anh không nói với bọn họ, mỏ vàng này là của Hoàng gia bên Singapo, đã ký hợp đồng rồi sao?" Lý CƯờng hỏi.



"Không có, trước khi không có lệnh, chúng tôi không dám tùy tiện!" Người này nói.



Dương Minh ở bên cạnh gật đầu, những người này có tính kỷ luật rất cao, không tự tiện làm bậy.



"Vậy bây giờ anh cứ nói như vậy với họ!" Dương Minh nói.



"Vâng, Dương tiên sinh!" Người này hiển nhiên cũng biết Dương Minh là lão đại của Lý Cường, cho nên không chút do dự gật đầu, chấp hành lệnh của Dương Minh, chạy ra ngoài.