Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1103 : Sư môn

Ngày đăng: 11:36 19/04/20


Coi như là người Trung Quốc cũng không dễ dàng gọi ở tình huống này, huống chi là Lao Feng. Mark muốn điên lên. Hắn không rõ tin tức này sao lại truyền được ra ngoài, đám phóng viên này sao lại biết. Nhưng hắn biết một điểm đó là tin này ngày mai mà xuất hiện trên báo và mạng thì chức Thị trưởng của hắn coi như kết thúc.



Trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Mark không thể không xua tay nói: "Tôi bây giờ phải đi xem tình hình con tôi, có chuyện gì để sau hãy nói"



"Vậy là ngài thừa nhận chuyện trước đó là thật?" phóng viên không chịu bỏ qua cho Mark.



Mark không thèm để ý đến đám phóng viên mà vội vàng đi đến bệnh viện. Vì thế phóng viên liền ghi vào sổ là thị trưởng Mark đã tỏ vẻ cam chịu trước sự thật.



Thấy con mình nằm trong phòng xác lạnh như băng, Mark đúng là muốn điên lên. Chẳng lẽ mình đã sai, tất cả đều do mình tạo thành?



Cùng lúc đó phó Thống đốc bang cũng chạy đến bệnh viện. Nhưng rất bất hạnh là hắn gặp phải đám phóng viên bên ngoài bệnh viện nên bị hỏi đủ? loại vấn đề.



Chẳng qua câu hỏi đã trở thành: "phó Thống đốc bang, là ngài sai thị trưởng Mark làm như vậy phải không?" Điều này làm phó Thống đốc bang rất tức giận.



"Phó Thống đốc bang, tôi bây giờ nên làm như thế nào?" Thấy phó Thống đốc bang ở trong phòng xác, Mark như thấy hy vọng của mình nên vội vàng hỏi.



"Hừ" phó Thống đốc bang rất tức Mark. Con mình chết một cách khó hiểu trong bệnh viện, nếu không phải Grib cũng chết thì hắn đúng là muốn cho thằng Mark này một trận: "Tôi có thể làm gì chứ? Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là làm sáng tỏ dư luận, sau đó điều tra nguyên nhân sự cố lần này"



"Nhưng đám phóng viên kia" Mark rất lo lắng với việc này. Dù sao chuyện xấu là do hắn làm, hắn là người thao tác cụ thể. phó Thống đốc bang cũng ám chỉ một chút đối với mà thôi.



"Tôi tìm chút quan hệ xem sao" phó Thống đốc bang mặc dù đang rất đau lòng vì mất con, nhưng có một số việc không thể không xử lý. Hơn nữa hắn tốt hơn Mark. Ít nhất hắn có ba thằng con trai, mà Mark chỉ có một thằng con trai.



Rất không may sáng ngày hôm sau rất nhiều báo chí đều đăng lên trang đầu việc Mark can dự vào chấp pháp của cục Công an dẫn đến con mình bị chết.



Mark ngồi trong phòng làm việc đọc báo và mạng thiếu chút nữa làm bệnh tim tái phát. Mà lúc này tiếng chuông điện thoại lại không ngừng vang lên.



"Roft, anh có chuyện gì?" Mark không nhịn được mà nghe điện.



"Thị trưởng, lần này xảy ra chuyện thì ngài phải cứu tôi. Tôi làm cục trưởng mới được một ngày cũng không muốn lập tức mất chức. Nhà của tôi còn mấy đứa con cần phải nuôi, tôi không thể không có việc. Dù ngài giúp tôi một chút, tôi làm một nhân viên cảnh sát bình thường cũng được" Roft thực ra chẳng có năng lực gì ngoài việc nịnh bợ. Khi hắn đọc tin tức trên mạng liền biết mình xong đời rồi. Cho nên hắn vội vàng gọi điện tới cho Mark.



Roft không biết là bây giờ chỗ dựa của hắn cũng không thể tự bảo vệ mình, đâu còn thời gian lo cho hắn? Quả nhiên Mark chỉ nói vài câu lấy lệ: "Được rồi, tôi đã biết. Không có vấn đề gì đâu"



"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi" Roft tín nhiệm một cách mù quáng vào Mark.



Mark vốn còn ôm một tia hy vọng nhưng thực tế thì áp lực bên ngoài quá lớn, rất nhiều người dân gọi điện đến Văn phòng thành phố hỏi về chuyện này. Rất nhiều người lúc đầu bỏ phiếu ủng hộ Mark cũng hô to là mắc lừa. Trên mạng còn xuất hiện diễn đàn phản đối Mark, đòi tiến hành cách chức Mark.



Dưới áp lực như vậy, Mark không thể không làm đơn xin từ chức, hắn không thể tiếp tục làm Thị trưởng. Trong hội nghị đã thông qua đơn xin từ chức của Mark, cũng đã bỏ phiếu quyết định Locke làm Thị trưởng.



Roft cũng mất chức theo. Giấc mơ trở thành nhân viên bình thường của hắn không thể thực hiện, hắn cùng Mark bị cơ quan điều tra mang đi.



Mà Chase Norton lại một lần nữa quay lại chức cục trưởng.



Tất cả chỉ trong vòng một ngày là kết thúc. Dương Minh mặc dù không hiểu mấy về chính trị, chẳng qua hắn vẫn thấy một điểm đó là toàn bộ đều theo ý của Lao Feng. Thậm chí Lao Feng chỉ hơi ám chỉ? một chút mà thôi, tất cả đều có tay chân bên dưới đi làm.



Cùng mất chức còn có phó Thống đốc bang, chẳng qua ai lên thì Dương Minh không quan tâm. Nhưng hắn không cần suy nghĩ cũng dám khẳng định là người của Lao Feng.



Mark lần này coi như cửa nát nhà tan. Chẳng những mất chức Thị trưởng, thằng con trai Grib cũng đã chết. Chẳng qua hắn chẳng có biện pháp gì. Nhất là sau này hắn nghe được có người ám chỉ mình đắc tội gia tộc Feng, hắn chỉ biết oán trời mà thôi.



Lúc này Thư Nhã đã tỉnh lại, nàng nằm trên giường xem thời sự. Dương Minh lúc này đang ngồi cạnh nàng. Vương Tiếu Yên biết ý đi ra ngoài.



"Kẻ muốn hại em đã bị báo ứng" Dương Minh chỉ vào màn hình Tv mà nói.
Trước mặt Lao Feng, Dương Minh vẫn gọi Tô Nhã là Thư Nhã. Chẳng qua việc này hơi loạn nên Dương Minh dứt khoát gọi nàng là Tiểu Nhã.



"Tiểu Nhã, Yên Yên, sao hai em lại ra vậy?" Dương Minh có chút ngạc nhiên, Thư Nhã sao không nằm thêm lúc nữa.



"Em nằm mãi nên khó chịu, em muốn ra ngoài đi dạo một chút" Thư Nhã cười nói: "Em chưa thấy cảnh đêm Châu Âu bao giờ. Yên Yên đề nghị chúng ta ra ngoài đi dạo"



"Cũng được" Dương Minh cảm thấy Thư Nhã cũng nên ra ngoài hít thở không khí, thả lỏng một chút. Bây giờ chuyện kia đã giải quyết xong, không sợ có người gây phiền phức cho bọn họ.



"Tôi đi chuẩn bị xe" Dương Minh muốn ra ngoài, Lao Feng tự nhiên là nhân vật đi theo. Mặc? dù hắn trước mặt người khác lại là kẻ hô một tiếng bao người nghe theo.



Dương Minh gật đầu không từ chối. Nếu mình cứ mãi khách sáo với Lao Feng sẽ khiến y cảm thấy áp lực, cho rằng mình không thật tâm thu y làm đệ tử. Cho nên Dương Minh dứt khoát không thèm để ý. Chỉ có thể để Lao Feng làm tròn nghĩa vụ đệ tử thì y mới yên tâm.



Chiếc xe ba khoang Bentley sang trọng ra khỏi trang viên của Lao Feng. Người lái xe chính là Lao Feng, ngồi bên cạnh y là vợ. Mà Dương Minh, Vương Tiếu Yên và Thư Nhã ngồi phía sau xe.



"Dương Minh, người lái xe đằng trước là người gia tộc Feng?" Vừa nãy có mặt Lao Feng nên Thư Nhã định hỏi lại thôi. bây giờ chỉ có mấy người ở đằng sau nên Thư Nhã có thể hỏi Dương Minh.



"Đúng thế, y là tộc trưởng Lao Feng" Dương Minh gật đầu nói: "Người anh nói chính là y. Sau này em ở Châu Âu gặp bất cứ phiền phức gì cũng có thể tìm y, không cần khách khí"



"Hả, thật là ông ta?" Thư Nhã giờ phút này nghe thấy Dương Minh khẳng định như vậy không khỏi giật mình. Nàng dù như thế nào cũng không ngờ tộc trưởng gia tộc Feng cao cao tại thượng lại làm người lái xe cho Dương Minh.



"Không có gì đáng kinh ngạc cả, không nghe thấy y gọi em là Thư sư nương sao?" Dương Minh cười nói: "Y là đệ tử của anh, vợ của y cũng vừa mới bái anh làm sư phụ, sau này em mà khách khí với y, y lại cảm thấy anh muốn đuổi y vậy. Cho nên em tuyệt đối không nên để y cảm thấy lo lắng"



"Hì hì …" Thư Nhã nghe Dương Minh nói như vậy liền che miệng cười hì hì. Dương Minh càng lúc càng thần bí. Mặc dù mình biết nhiều chuyện của Dương Minh nhưng mấy việc này thì nàng không biết.



Nếu như sớm biết Dương Minh quen Lao Feng, như vậy nàng căn bản không cần tham gia tiệc rượu hôm nay.



"Anh còn gì không nói với em không?" Thư Nhã hỏi Dương Minh.



"Việc nhỏ thì nhiều lắm. Hay là em không làm ngôi sao nữa, ở lại bên cạnh anh. Đến lúc đó em sẽ biết tất cả mà" Dương Minh cười cười mà nói.



"Cái này sợ là không được rồi. Nếu như không làm cũng cần có quá trình" Thư Nhã có chút bất đắc dĩ thở dài nói: "Cho em một chút thời gian, tin em. Em sẽ rời khỏi giới giải trí mà"



"Ừ, anh hiểu" Dương Minh gật đầu. Hắn cũng biết nhân vật công chúng như Thư Nhã không phải muốn rời khỏi là rời khỏi được ngay, dù như thế nào cũng phải có một giai đoạn chuyển giao.



Lao Feng mặc dù rất nổi tiếng nhưng không nhiều người đã từng gặp y. Hơn nữa những người này đều là người trong giới thượng lưu. Mà bây giờ Lao Feng lại như một lão già bình thường đi cùng vợ ở trên đường. Hai người như đôi vợ chồng trung niên không có gì đặc biệt cả.



Mà Dương Minh lại ôm Vương Tiếu Yên và Thư Nhã đi trước, trông hắn rất giống một tên thiếu gia, nhưng thật ra cũng không có gì ngạc nhiên. Phải biết rằng khi trời tối thì trên đường có không ít tên thiếu gia trái ôm phải bế như Dương Minh.



"Đã lâu không có cảm giác bình thường như thế này" Lao Feng thở dài một tiếng cầm tay vợ đi tới trước. bình thường mỗi khi ra khỏi nhà không cả một đội xe thì là có rất nhiều bảo vệ, y không hề có cảm giác tự do nào cả.



"Đúng thế?, thì ra cảm giác yên lặng lại thích như thế này" qư cũng đã nhiều năm không có cảm giác nhẹ nhàng như thế này. Sau khi gả cho Lao Feng, cô gần như không có cuộc sống này.



"Ha ha, chẳng qua cũng chính là đi theo sư phụ và Vương sư nương thì mới có được cảm giác an toàn như thế này. Ở cạnh hai người đó thì một đội bảo vệ cũng không bằng" Lao Feng có chút đắc ý mà nói.



Dương Minh và Vương Tiếu Yên thật ra không cần hóa trang. Nhưng Thư Nhã là nhân vật của công chúng nên lúc này không thể không đeo chiếc kính râm to che nửa khuôn mặt. chẳng qua như vậy cũng không giấu được vẻ xinh đẹp của nàng. Khi đi trên đường có không ít tên trẻ tuổi đưa mắt nhìn.



"Dương Minh … anh nhìn người kia xem" đột nhiên Vương Tiếu Yên đi bên cạnh Dương Minh liền véo véo tay hắn, nhẹ nhàng nói.



Thực ra không cần Vương Tiếu Yên nhắc thì Dương Minh cũng chú ý thấy. Ở cách mấy người không xa có một người đàn ông áo đen, người này không ngờ lại là Charles mà bọn họ đã gặp ở Tùng Giang.