Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1127 : Lời tôi nói là chứng cứ
Ngày đăng: 11:36 19/04/20
Thật ra, sau khi nhìn thấy Dương Minh xuống máy bay, Hoàng Vinh Tiến cũng mơ hồ đoán ra được quan hệ của Dương Minh và Vương Tiếu Yên, dù sao ở Tùng Giang một thời gian ngắn, thấy bên cạnh Dương Minh gái đẹp nhiều như mưa, mà Vương Tiếu Yên và Dương Minh luôn có một cảm giác không rõ ràng.
Cho nên, Hoàng Vinh Tiến có thể xác định rằng, Dương Minh và Vương Tiếu Yên nhất định là có quan hệ không bình thường, cho nên khi thấy Vương Tiếu Yên chủ động trò chuyện với Hoàng Nhạc Nhạc, trong lòng càng thêm xác định.
Nhưng mà, hắn cũng không ngăn cản, dù sao đây cũng là người em gái chọn, chỉ cần em gái hạnh phúc là được, người khác nói thế nào thì kệ mẹ người khác nói.
"Ừ, bây giờ Dương Minh ở bên cạnh, chờ đến lúc chúng ta hai người, hơn nữa…." Vương Tiếu Yên ra vẻ cố kỵ nhìn Hoàng Vinh Tiến bên cạnh, muốn nói lại thôi.
"Ừ, cũng được, chờ lúc không có người, bạn nói cho mình nghe nha!" Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu.
Tên ngốc chạy trối chết về nhà, còn những người khác thì trầm trồ khen ngợi! Đây là thời đại anh hùng, cho en6n không ai muốn thấy người tốt bị thế lực xấu ăn hiếp, khi một cô gái như Vương Tiếu Yên đánh đuổi thế lực xấu bỏ chạy, mọi người ở đây đều vỗ tay khen ngợi một hơi, thật là hãnh diện!
Cho đến khi Vương Tiếu Yên lên xe, vẫn còn có người vây xem chỉ trỏ không ngớt.
"Cũng may là không có phóng viên, nếu không ngày mai bạn nổi tiếng rồi đấy Yên Yên!" Hoàng Nhạc Nhạc cười nói với Vương Tiếu Yên, và cùng ngồi phía sau với nàng, còn Dương Minh thì ngồi cạnh người lái với Hoàng Vinh Tiến.
"Haha, mình cũng không muốn nổi tiếng đâu, nếu bị người khác chụp được, mình nhất định sẽ cướp lấy thẻ nhớ trong máy của họ!" Vương Tiếu Yên cười nói, mà cũng là sự thật, nàng không muốn nổi tiếng.
"Thoạt nhìn, hai đứa nói chuyện rất? hợp ý!" Hoàng Vinh Tiến cưới cười nói với Dương Minh, trong lời nói có chút ý ẩn, là cho người ta khó nắm bắt.
Nhưng mà, cái đó là với người ta, còn Dương Minh dĩ nhiên đã nắm bắt được ý ngầm của Hoàng Vinh Tiến, cũng không giấu diếm gì, cười nói: "Các nàng có thể hòa hợp, cũng là một chuyện tốt"
"Sau này đừng để Nhạc Nhạc chịu thiệt" Hoàng Vinh Tiến nhún vai, thở dài nói.
"Nàng ta và Yên Yên có quan hệ không tồi, có Yên Yên bảo vệ nàng, ai làm có thể làm cho nàng thiệt được?" Dương Minh trêu ghẹo.
"Cái này cũng đúng" Nghĩ đến thân thủ lợi hại của Vương Tiếu Yên khi nãy, Hoàng Vinh Tiến cảm thấy Dương Minh nói không sai.
Tuy rằng bây giờ Hoàng gia đang trong nguy cơ phá sản, nhưng mà cũng đã từng huy hoàng, từng là danh môn vọng tộc tại Singapo, biệt thự của Hoàng gia vô cùng lớn, nhìn từ bên ngoài cũng đủ biết được sự huy hoàng của Hoàng gia.
Chiếc xe chạy vào khu đất của biệt thự, dừng lại tại bãi giữ xe, Hoàng Vinh Tiến, Dương Minh, Hoàng Nhạc Nhạc và Vương Tiếu Yên xuống xe, đi vào lối đi riêng để vào biệt thự.
Hoàng Vinh Tiến nhấn chuông cửa, rất nhanh, đã có người ra mở cửa, nhưng mà, làm cho Hoàng Vinh Tiến bất ngờ chính là, người ra mở cửa không phải là người hầu, mà chính là đại ca Hoàng Vinh Thiên!
"Vị này hẳn là Dương Minh em gái hay nhắc đến!" Hoàng Vinh Thiên lễ phép vươn tay ra với Dương Minh, từ điểm này đã có thể thấy được, toàn bộ Hoàng gia đều đã coi trọng Dương Minh!
"Xin chào!" Dương Minh cũng đưa tay nắm lấy tay của Hoàng Vinh Thiên, cười nói: "Em là Dương Minh, bạn trai của Nhạc Nhạc"
"Hoan nghênh em!" Hoàng Vinh Thiên cười nói: "Gia phụ ở phòng khách, đang chờ em"
Có thể nói, trước đó trừ Hoàng Vinh Tiến và Hoàng Nhạc Nhạc ra, ấn tượng của Dương Minh về Hoàng gia phải nói là cực kỳ xấu, nhất là cha của Hoàng Nhạc Nhạc, có thể nói là một con cáo già chuyện gì cũng có thể làm.
Nhưng mà, nói thế nào thì ông ta cũng là cha của Hoàng Nhạc Nhạc, hơn nữa lúc ngồi trên xe, Hoàng Vinh Tiến cũng đã nói rằng cha đã hối hận, lúc đầu muốn đầu tư mỏ vàng, chỉ là do bị tiền là nóng đầu!
Đối với việc bị tiền làm nóng đầu, Dương Minh cũng hiểu được, đương nhiên là không tính toán với ông ta, sau này mọi người đều là người nhà, Dương Minh cũng không muốn người ta nghĩ mình nhỏ mọn!
Cho nên, tâm tình của Dương Minh lúc này vô cùng bình thản, nghe Hoàng Hiếu Phương đang trong phòng khách chờ mình, cười nói: "Không ngờ lại làm phiền Hoàng bá phụ nghĩ ngơi!"
"Cái này sao giống? Nó là vợ em, lấy chồng theo chồng là chuyện bình thường, em nói cái gì thì nó nghe là phải rồi!" Hoàng Vinh Tiến cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Đúng rồi, lão đệ, em nói thật đi, cô bé Vương Tiếu Yên có phải cũng là người của em hay không?"
"Cái gì?" Dương Minh nhún vai hỏi ngược lại.
"Em đừng giả bộ hồ đồ, đừng nói là không biết!" Hoàng Vinh Tiến bĩu môi nói.
"Được, em thừa nhận, đúng vậy" Dương Minh nói rất hàm hồ, nhưng mà tin rằng Hoàng Vinh Tiến có khả năng hiểu được Dương Minh đang nói cái gì.
"Hắc hắc, đúng là người không bình thường" Ngày hôm nay, Hoàng Vinh Tiến đã nhìn thấy thân thủ của Vương Tiếu Yên rồi: "Mấy tên vệ sĩ của thằng ngốc kia cũng thuộc loại trâu bò, mà lại bị nàng ta" dần" cho một trận te tua, mà cô nàng bá đạo này ở bên cạnh em lại ngoan hiền như mèo vậy, quả thật là kỳ tích"
"Cái đáng quý nhất chính là, Vương Tiếu Yên chủ động kết giao với Hoàng Nhạc Nhạc, như vậy thì cũng giảm bớt sự lo lắng trong lòng của anh, nói như thế nào thì có một người bạn mạnh mẽ như vậy, không sợ Hoàng Nhạc Nhạc sẽ bị ăn hiếp"
"Chỉ là bây giờ xem ra, cái này lo lắng đã thừa rồi, tính cách của Vương Tiếu Yên coi như cũng rất hiền hòa, chỉ là không nương tay với kẻ địch mà thôi, còn đối với người một nhà thì rất thân thiện"
"Haha" Đối với lời nhận xét của Hoàng Vinh Tiến, Dương Minh cũng chỉ biết cười trừ.
Cùng lúc đó, trong phòng của Hoàng Nhạc Nhạc.
"Yên Yên, bạn nói với mình đi, làm sao để cho Dương Minh nghe lời, bạn vẫn chưa nói với mình đó, bây giờ có thể nói được chưa?" Hoàng Nhạc Nhạc có chút sốt ruột, cho nên nàng không muốn để cho Vương Tiếu Yên rời đi, hơn phân nửa cũng là vì chuyện này, nhưng mà, quan trọng hơn là bản thân nàng không có bạn bè gì, có Vương Tiếu Yên nói chuyện, làm cho nàng? cảm thấy rất tốt.
"Cái này à…." Nụ cười của Vương Tiếu Yên đã có chút quái dị, dù ánh mắt kì quái quan sát Hoàng Nhạc Nhạc, sau đó nói nhỏ vào tai của Hoàng Nhạc Nhạc: "Bạn cứ nói với hắn những lời này, như vậy nè…."
"A!" Hoàng Nhạc Nhạc nghe Vương Tiếu Yên nói xong, nhất thời đỏ mặt đến mang tai, mở to mắt ra nhìn Vương Tiếu Yên: "Yên Yên, bạn nói cái gì vậy, làm sao mà bạn biết được?"
"Haha, bạn nghĩ mình làm sao mà biết?" Vương Tiếu Yên cười hỏi ngược lại.
"A, bạn và Dương Minh cũng …" Hoàng Nhạc Nhạc cũng không ngốc, mặc dù hơi ngây thơ, nhưng mà cũng không phải là loại cái gì cũng không biết, nghe Vương Tiếu Yên nói ra những lời này, Hoàng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ được quan hệ của Vương Tiếu Yên và Dương Minh.
"Ừ" Vương Tiếu Yên gật đầu: "Bạn không có ý kiến gì với mình chứ?"
"Ý kiến? Vì sao phải có ý kiến?" Hoàng Nhạc Nhạc lại tỏ ra kinh ngạc nhìn về hướng Vương Tiếu Yên, không hiểu được nàng ta đang nói cái gì.
"Bạn không sợ mình giành Dương Minh với bạn sao?" Vương Tiếu Yên lại nhìn Hoàng Nhạc Nhạc, cười hỏi.
"Vì sao lại muốn giành? Chúng ta ở cùng một chổ với hắn, không được sao?" Hoàng Nhạc Nhạc cũng vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao Vương Tiếu Yên lại nói như vậy.
Lúc này Vương Tiếu Yên thật sự là bó tay rồi, xem ra tính cách của Hoàng Nhạc Nhạc rất đơn thuần, nhưng mà, như vậy cũng tốt, không có ý xầu gì, ít nhất là mình ở chung với nàng, cũng không cần phải đề phòng gì cả.
"Sao thế Yên Yên? Mình nói sai cái gì à?" Thấy biểu tình kỳ quái của Vương Tiếu Yên, Hoàng Nhạc Nhạc cũng kỳ quái hỏi.
"Không có gì, bạn nói rất đúng!" Vương Tiếu Yên cười nói: "Được rồi, những cái nên nói mình đã nói rồi, bạn cũng đi thử đi!"
"A? Bây giờ? Thử?" Hoàng Nhạc Nhạc ngạc nhiên: "Có lẽ nên đợi đến tối đi? Anh cả và anh hai sẽ chọc mình"
Cùng lúc đó, có hai chiếc xe màu đen đi về hướng biệt thự của Hoàng gia, mà người ngồi trên xe chính là tên ngốc nghếch kia.