Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1169 : Cho nàng tự do

Ngày đăng: 11:36 19/04/20


"Không phải, Dương tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi." Bác sĩ Jessi nhanh chóng bổ sung: "Chuyện là như vậy, Victoria vừa có một thời gian nguy hiểm, tuy rằng vẫn phải chữa trị, nhưng mà đã vượt khỏi cảnh khốn. chuyện tôi áy náy là, bởi vì trễ như vậy rồi, còn khiến ngài chạy đến đây."



"Thì ra là vậy!" Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình thật quá sốt ruột, nhưng rồi vẫn nói: "Bác sĩ Jessi, ông không cần phải áy náy, Victoria có thể thoát khỏi nguy hiểm, cũng là nhờ sự nỗ lực của ông, nếu phải nói, cũng là tôi phải cảm ơn ông!"



Thấy Dương Minh không tức giận, Jessi liền thở phào nhẹ nhõm nói: "Bây giờ Victoria đang truyền dịch, đại khái là cần nửa giờ, chúng ta vào phòng nghỉ chờ chút đi!"



"Cũng tốt!" Dương Minh gật đầu: "Đúng rồi, ở đây có cái gì ăn không? Tôi hơi đói bụng"



"Có, gần bệnh viện có một nhà hàng, để tôi gọi điện kêu họ chuẩn bị đồ ăn cho ngài!" Jessi vội nói.



"Không cần đâu" Dương Minh cười nói: "Có cơm canh gì thì cứ mang lên là được, không cần phải nấu nướng gì"



"Được rồi." Jessi nghe Dương Minh nói xong, gật đầu nói: "Để tôi gọi điện"



Victoria nằm trên giường bệnh, mở to mắt ra, nghi hoặc nhìn tất cả những gì xung quanh.



Thiết bị, dụng cụ chữa bệnh, căn phòng trắng sạch, còn có những miếng băng gạc trên người.



Đây là đâu? Chẳng lẽ là thiên đường? Ý niệm này xuất hiện trong đầu của Victoria, khiến nàng cảm thấy buồn cười, và nàng nhanh chóng tìm được câu trả lời, nàng đang ở trong bệnh viện.



Victoria rất nghi hoặc, rốt cục là ai đã đưa mình vào bệnh viện? Là một nô lệ, lại còn thua trận, ngã xuống trên võ đài, không phải có chung một số phận là bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập sao?



Victoria đã quen với tình huống này rồi, bởi vì nàng không phải là nô lệ duy nhất trong tay của Babi, còn có nhiều người khác, khi bọn họ thua trận, hấp hối nằm trên võ đài, bọn họ đã mất đi giá trị của bản thân, mặc kệ là còn sống hay đã chết, đều được ném xuống biển cả.



Đây chính là số phận của bọn họ, không thể nào thay đổi, trong nháy mắt Victoria cũng đã gặp được số phận của mình, cho nên nàng căn bản là không cho rằng mình còn cơ hội sống, vì thế lẳng lặng nhắm mắt xuôi tay. Nhưng, nàng có thể khẳng định rằng, mình chưa bị ném xuống biển, mà rõ ràng là đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cánh tay còn đang được truyền dịch, cái này cũng đủ chứng minh tất cả rồi.



Nàng đã không bị vứt bỏ, mà được đưa vào bệnh viện, được chữa trị. Điều này làm cho trái tim băng giá của Victoria không khỏi xuất hiện một tia cảm động.
Bên trong phòng vệ sinh thường có lỗ thông gió, từ lỗ thông gió có thể leo ra ngoài cũng không chừng. Nghĩ đến đây, Victoria chịu đựng đau đớn trên người, nhanh chóng lắc mình vào trong phòng vệ sinh.



Phòng vệ sinh này tuy được lắp đặt đơn giản, nhưng mà cũng rất sạch sẽ, chắc là mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp.



Vào bên trong, Victoria khóa trái của lại, sau đó bắt đầu nghiên cứu về cái lỗ thông gió bên trong.



"Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi" Bác sĩ Jessi nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với Dương Minh: "Dương tiên sinh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì Victoria đã có thể tỉnh lại. Nàng ta đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm, tất cả cái dấu hiệu đều bình thường"



Dương Minh nghe xong, liền cùng Lý Cường theo Jessi ra khỏi phòng nghỉ, nhà hàng gần bệnh viện nấu ăn rất ngon, Dương Minh ăn no căng bụng.



Đối với Dương Minh mà nói, sơn hào hải vị chưa chắc đã ngon, một bữa cơm bình thường như vậy lại khiến cho hắn ăn thoải mái.



Bác sĩ Jessi đẩy cửa phòng ra, nói: "Dương tiên sinh, mời.A?"



Jessi hét lên một tiếng, kinh ngạc nhìn căn phòng trống rỗng: "Người đâu? Tại sao không thấy người?"



Dương Minh và Lý Cường vào bên trong phòng bệnh, nghe thấy Jessi hô lên, cũng không thấy bóng người trên giường bệnh, chỉ còn lại cái chai nước truyền dịch mà thôi.



"Dương ca, sợ rằng Victoria sau khi tỉnh lại đã bỏ trốn rồi." Lý Cường cười khổ nói: "Có thể, Babi nói đúng, cái điều khiển này không nên trả lại cho Victoria, mất đi nhược điểm để khống chế nàng"



"Khống chế nàng?" Dương Minh lắc đầu: "Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ khống chế Victoria, nàng ta có quyền lợi lựa chọn con đường của nàng ta, nàng ta không muốn ở lại, tôi cũng không ép buộc nàng"



"Dương ca? Ngài lấy cái điều khiểu của Babi đưa cho Victoria, chính là muốn để cho nàng ta đi?" Lý Cường không hiểu nhìn Dương Minh.



"Đúng vậy, cho nàng tự do" Dương Minh nhàn nhạt nói.