Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1192 : Cha con đối mặt
Ngày đăng: 11:37 19/04/20
"Bạn thân, mày ở đâu vậy? Tại sao lâu như vậy mà gọi thấy mày?" Điền Đông Hoa ra khỏi phòng học, giọng nói cũng lớn hơn.
"Mấy hôm trước tao vừa đi ra ngoài một chuyến" Dương Minh cũng không nói rõ chuyện bản thân ra nước ngoài, dù sao thì chuyện này cũng tương đối bí ẩn, Dương Minh cũng không đơn giản nói cho người khác: "Trong lớp gần đây có gì mới không?"
"Không có, à, chủ nhiệm Tạ Vĩnh Cường có hỏi mày đi đâu một lần, bọn tao nói không biết, sau đó ông ta cũng không hỏi nữa" Điền Đông Hoa suy nghĩ một chút rồi nói.
"ừ, tao biết rồi, phỏng chừng là ông ta đã hỏi chị nuôi của tao, cho nên che giấu giúp tao!" Dương Minh cười nói. Tiếu Tình biết mình ra ngoài? có công chuyện, cho nên đại khái là đã nói giùm với Tạ Vĩnh Cường một tiếng.
"Mày có chị nuôi như vậy thật là tốt, có thể trốn học bất cứ lúc nào. Bên trong lớp có một thằng cũng trốn học, nhưng chỉ vừa nghỉ được một khóa là đã bị thông báo phê bình!" Điền Đông Hoa hâm mộ nói.
"Mày cũng không đâu cần chị nuôi, ngay cả lớp của mày mà mày cũng chưa từng tới phải không?" Dương Minh chế nhạo.
"Haha… đúng vậy… nhưng mà dù tao có đến, thì cũng không giống như bọn mày, trường học cũng không quản tao đâu" Điền Đông Hoa không chút xấu hổ, cười nói.
"Mày dự tính sẽ tiếp tục như vậy?" Dương Minh thở dài, hèn chi Điền Long lại lo cho hắn. Tiểu tử Điền Đông Hoa này tựa hồ cho đến bây giờ vẫn chưa có mục tiêu gì để phấn đấu cả.
"Sống cho vui vẻ trước đã" Điền Đông Hoa cũng không nghe ra ý tứ của Dương Minh, vẫn dùng ngữ khí vui đủa nói.
"Sau này mày không muốn tiếp nhận gia nghiệp của cha mày?" Dương Minh hỏi.
"Cái này… sau này tính…" Nghĩ đến chuyện cha vừa làm gần đây, Điền Đông Hoa nhất thời có chút buồn phiền. Từ trong đáy lòng, hắn không tán thành cách làm của cha, Điền gia dựa vào Tôn gia để làm giàu, nhưng mà bây giờ, cha lại làm phản với Tôn gia, nói thế nào cũng không có đạo nghĩa. Chỉ là Điền Đông Hoa không có tình cảm với Tôn gia, mà ấn tượng về Tôn Chí Vĩ thì lại cực kỳ xấu, cho nên mới không can thiệp vào hành động của cha. Mà trên thực tế thì hắn cũng không cách nào can thiệp vào.
Hắn chống đối cũng vô nghĩa, nếu không phải vì Điền Đông Hoa muốn trở mặt với Điền Long, phỏng chừng Điền Long bây giờ sẽ gây ra chuyện bất lợi với Dương Minh rồi.
Dương Minh cũng không biết suy nghĩ của Điền Đông Hoa, hắn còn muốn giao sự nghiệp ở Đông Hải sau này cho Điền Đông Hoa, nhưng mà bây giờ xem ra, Điền Đông Hoa căn bản là không có tâm tư quản lý chuyện này.
"Lão Điền, vừa rồi cha của mày gọi điện cho tao" Dương Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình cần phải nói cho Điền Đông Hoa biết: "Cha mày muốn tìm hiểu về tình hình của mày trong trường, cho nên hẹn tao đến Đông Hải"
"A!" Điền Đông Hoa nghe Dương Minh nói xong, nhất thời thét lên một tiếng kinh hãi, ngay cả cái kiểu nói đùa cũng không còn: "Dương Minh, cha tao tìm mày? Chuyện khi nào?"
"Sao thế? Vừa nãy thôi" Dương Minh kỳ quái, tại sao Điền Đông Hoa lại có phản ứng mạnh như vậy: "Lão Điền, mày không có làm ra chuyện gì chứ? Sao mà sợ thế?"
"Không phải, Dương Minh! Mày nói cho tao biết trước, cha tao tìm mày khi nào?" Điền Đông Hoa cắt lời Dương Minh, kinh hoảng hỏi.
"Ngay vừa rồi, trước khi tao gọi cho mày" Dương Minh càng nghe càng thấy kỳ quái: "Lão Điền, tao chỉ muốn báo cho mày biết trước, muốn cùng mày trao đổi một chút, đừng để đến lúc đó tao lại nói bậy, gây bất lợi cho mày"
"May quá, cũng may là gọi điện thoại!" Điền Đông Hoa thở phào một hơi, nhưng mà trong lòng hắn kịch liệt đấu tranh! Điền Đông Hoa biết rõ vì sao cha lại gọi điện cho Dương Minh, cũng biết rõ cha muốn làm gì.
Dương Minh cười nói: "Được rồi, tìm một quán cơm Tây nha, tao biết gần đây có một nhà hàng nước ngoài tương đối yên tĩnh"
Dương Minh lái xe đến một quán cơm gần đó, quán này là do Từ Bằng mở, đến cuối cùng Từ Bằng cũng không có chấp nhận lời đề nghị của Dương Minh, cùng Lý Đại Cương làm đại sự.
Bởi vì hắn nghĩ, có vợ con rồi, cũng nên sống yên ổn lại một chút. Nhưng mà, bởi vì có quan hệ, cho nên Dương Minh đã kêu Bạo Tam Lập chiếu cố hắn một chút.
Tuy rằng Từ Bằng không có đi cùng Dương Minh nữa, nhưng dù sao cũng từng là anh em, cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau điên cuồng, Dương Minh giúp đỡ hắn mở một tiệm cơm, thu nhập tốt hơn tiệm bi da trước đây rất nhiều.
Thấy bạn thân đã có chổ yên ổn, Dương Minh cũng rất vui mừng. Nhân các hữu chí, mỗi người đều có chí hướng riêng, Dương Minh cũng không ép Từ Bằng cái gì cả, chí có thể hết lòng giúp đỡ thôi.
Quán cơm này chỉ đông khách vào chiều tối thôi, còn bây giờ thì khách không nhiều. Từ Bằng đang ngồi tính sổ sách ở quầy, ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Minh, lập tức vui mừng buông sổ sách trong tay xuống, đi ra ngoài đón: "Dương ca, đến chơi à?"
Tuy rằng Từ Bằng có dặn Dương Minh rãnh rỗi đến chơi, nhưng mà trong lòng hắn cũng rõ một chuyện, Dương Minh không có khả năng đến một nơi bình thường này, bởi vì thân phận của Dương Minh đã thay đổi rồi, không còn là một người bình thường nữa.
"Đại Bằng, gần đây thế nào?" Dương Minh cười cười vỗ vai Từ Bằng hỏi.
"Làm ăn rất tốt, một tháng có thể kiếm hơn một trăm ngàn" Từ Bằng cũng không giấu diếm Dương Minh, dù sao bây giờ tất cả những thứ này đều là? do Dương Minh cho hắn. Tuy rằng quán cơm này là do Từ Bằng mở, nhưng mà những người khách đến đây đều là do Dương Minh kiếm cho hắn. Dù sao thì hắn cũng là một người không có gốc gác, muốn mở một quán cơm tại một khu náo nhiệt, nếu không có nhân mạch, thì quan hệ trong hắc và bạch đều rất khó giải quyết. Nhưng mà, có lời nói của Bạo Tam Lập, việc này đã trở nên dễ giải quyết hơn.
Đến nay, cũng không có tên mù nào đến tìm Từ Bằng gây phiền phức cả.
"Vậy là tốt rồi" Dương Minh tương đối thỏa mãn với kết quả này.
"Đúng vậy, tốt hơn trước kia nhiều" Từ Bằng vui vẻ gật đầu: "Dương ca, đây là bạn của mày?"
"Bạn đại học của tao, Điền Đông Hoa!" Dương Minh giới thiệu cho Từ Bằng: "Một người bạn cùng phòng!"
"Xin chào, tôi là bạn thân của Dương Minh từ thời sơ trung, Từ Bằng!" Từ Bằng giơ tay ra tự giới thiệu về bản thân.
"Rất vui được biết cậu!" Điền Đông Hoa cũng giơ tay ra, nắm lấy tay của Từ Bằng.
"Từ Bằng, cho bọn tao một phòng đi, bọn tao nói vài chuyện, còn cơm nước, mày chọn giùm đi, tùy tiện" Dương Minh nói với Từ Bằng: "Hôm nay rãnh sẽ nói chuyện với mày"
"Không thành vấn đề!" Từ Bằng gật đầu, dẫn Dương Minh và Điền Đông Hoa lên một căn phòng ở tầng một: "Dương ca, vào đi, tao đi dặn phòng bếp làm chút đồ ăn"
"Xem ra bữa cơm này, tao không mời được rồi!" Từ Bằng đi rồi, Điền Đông Hoa vì muốn làm giảm căng thẳng lại, cho nên đã cười đùa nói.