Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1194 : Đăng ký bị từ chối
Ngày đăng: 11:37 19/04/20
Trường đại học Tùng Giang là một trong những trường đứng đầu quốc gia về ngành kỹ thuật máy tính. Mà hệ máy tính của đại học Tùng Giang cũng có rất nhiều đề tài nghiên cứu về ngành này.
Đầu năm nay, do quốc gia dẫn dắt, đại học Tùng Giang cũng bắt đầu nghiên cứu về đề tài mã vô tuyến rồng, cái đề tài này thuộc về hội nghiên cứu phát triển vô tuyến. Mà Tiếu Tình là một trong những người phụ trách đề tài này, cái này cũng là nguyên nhân khiến cho nàng ở lại từ sáng đến tối rồi lại từ tối qua sáng trong trường.
Bởi vì số người trong hệ máy tính không nhiều, hơn nữa mỗi lần có một đề tài nghiên cứu, thì bên trong sẽ chiêu gọi một số nghiên cứu sinh làm trợ thủ. Tuy rằng nghiên cứu sinh đều làm việc miễn phí, mà bên trong hệ cũng không cần phải trả công, nhưng mà nghiên cứu sinh vẫn áo ạt như fan hâm mộ gặp thần tượng của mình! WTF!
Những nghiên cứu sinh có thể tham gia vào, đều là những người có lòng nhiệt tình và tình yêu dành cho khoa học, không phải loại người chỉ ôm thái độ học vừa đủ rồi cho qua, loại như vậy không có khả năng làm nghiên cứu sinh được. Cho nên, cứ như vậy, có thể tham gia vào một trong những đề tài này, sẽ là một sự rèn luyện đối với từng cá nhân, mà tiền đồ sau này cũng sẽ rộng mở vô cùng, là một cơ hội khó mà đạt được!
Có thể tham gia vào các luận án của quốc gia, tin rằng lúc đi tìm công việc, cái này cũng là một phần lịch sử bản thân không tồi. Cho nên, cái thông báo này vừa đưa ra, đã khiến cho nhiều nghiên cứu sinh đăng ký tham gia.
Nhưng mà, số người tham gia thì lại có hạn, tham gia nghiên cứu chứ không phải là giảng ba2i, không có khả năng để cho mọi người cùng hiểu được.
Chu Giai Giai lật xem thông báo mới nhất của hệ, thấy được tin tức này, nhất thời mừng rỡ như điên. Làm một hacker lâu năm như nàng, đối với những loại hiệp nghị, đề tài, luận án cao siêu này đều có nghiên cứu sâu sắc cả. Nhưng mà, chỉ là nghiên cứ? u thôi, nếu như có một ngày có thể người tự tay đặt ra quy tắc, thì sẽ có vinh quang như thế nào!
Lúc đầu, thái độ của Chu Giai Giai đối với chương trình học của hệ máy tính trong trường, đều là nghe cũng được mà chẳng nghe cũng không sao. Dù sao thì chương trình học bên trong trường cũng đã rất cũ rồi, có nhiều kiến thức không được cập nhật, thậm chí là còn sai sót nữa.
Nhưng mà, cái này không có nghĩa là không học được gì tại đại học, có đôi khi, thầy cô đứng tiết sẽ nói ra một số thông tin bên lề có giá trị vô cùng. Còn cái này, tuyệt đối là một cơ hội ngoài ý muốn, cho nên Chu Giai Giai vội vàng bỏ hết việc trên người xuống, chạy đến dãy phòng học của hệ máy tính để báo danh.
Nghiên cứu sinh của hệ máy tính tuy rằng không nhiều bằng sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng mà cũng đủ dùng rồi, cũng đãcó hơn một trăm tám mươi người, đang tụ tập lại trước cửa phòng hành chính của hệ máy tính, cũng đủ để thấy cảnh tượng tấp nập ở nơi đây rồi.
Người phụ trách ghi danh lần này là hội trưởng của hiệp hội máy tính Lý Bác Lượng, tuy rằng Lý Bác Lượng không phải là nghiên cứu sinh, nhưng mà hắn có địa vị trong xã đoàn cũng với năng lực của bản thân, cho nên cũng được đặc cách cho tham gia vào đề tài lần này.
Hồ sơ trúng tuyển cũng rất là nghiêm ngặt, mỗi người đều phải điền vào một bảng, viết ra những phương diện am hiểu cùng với những thành quả từng thu được của bản thân, đạt được thành tựu gì, sau khi điền xong, cần phải sơ thẩm lại, tìm ra một số người có tiềm lực trong số những người trúng tuyển ở đây, sau đó tiến hành phỏng vấn. Lúc phỏng vấn đương nhiên là không dùng mồm đơn giản như vậy, trong thời gian phỏng vấn thì người đó phải trình bày về những am hiểu của mình cũng như lấy ra được giấy chứng nhận những thành tựu đạt được, cùng với tác phẩm của mình.
"Xin chào, cho em một bảng được không?" Chu Giai Giai vất vả đẩy đám người ra, chen đến trước chổ ghi danh, nói với Lý Bác Lượng.
Lý Bác Lượng nghe thấy giọng nói của Chu Giai Giai, giống như giọng nói của tự nhiên, có câu là mỹ nữ như vân, tức là gái đẹp nhiều như mây, nhưng ở trong hệ máy tính này thì khủng long như vân không à, cho nên Lý Bác Lượng ít khi nào gặp gái đẹp cả, Sau đó gia nhập vào xã đoàn, kết quả vẫn như vậy, điều này làm cho Lý Bác Lượng hối hận không ngớt, biết vậy lúc đầu nên vào những nơi mà mỹ nữ hay đến thì hay hơn.
Bây giờ, nghe thấy một giọng nói dễ thương như vậy, Lý Bác Lượng vô thức ngẩng đầu lên, kết quả là nhìn thấy Chu Giai Giai, là cô gái gặp ở ngày đầu tiên khai giảng, trong lòng nhất thời vui vẻ: "Thật là trùng hợp, lại là em!"
"Thật không, vậy làm phiền anh, hỏi thăm giùm em chuyện này" Chu Giai Giai nói, bởi vì không xác định được chị nuôi của Dương Minh có phải là Tiếu Tình này không, cho nên đành phải gửi hy vọng nơi Lý Bác Lượng thôi.
"Yên tâm đi, giao cho anh là được, đúng rồi, số điện thoại của em là bao nhiêu, bên anh mà có tin thì sẽ gọi điện cho em" Lý Bác Lượng muốn thành lập quan hệ lâu dài với Chu Giai Giai, cho nên lòng vòng một hồi cuối cùng cũng lấy số điện thoại của Chu Giai Giai.
Chu Giai Giai nhất thời do dự, cuối cùng cũng đọc số điện thoại của mình ra, vốn dĩ số điện thoại cũng là chuyện công khai, đâu phải là việc riêng tư, nói cho Lý Bác Lượng biết cũng không sao cả.
Có được số điện thoại của Chu Giai Giai rồi, Lý Bác Lượng mừng như điện, nhưng mà lại sợ Chu Giai Giai nhìn ra thì chán ghét mình, cho nên Lý Bác Lượng làm ra vẻ trấn tĩnh, ghi lại số điện thoại của Chu Giai Giai.
Chu Giai Giai cũng nói vài câu với Lý Bác Lượng. Nếu không thể đăng ký, nàng cũng chỉ có thể rời đi, nàng ta cũng không có rãnh và cũng không muốn nói chuyện phiếm với Lý Bác Lượng. Ngày hôm qua Dương Minh đã về, trong lòng Chu Giai Giai bây giờ chỉ tràn ngập cảnh tượng gặp lại Dương Minh tối nay mà thôi.
Cha đã an toàn về đến Đông Hải, tuy rằng còn chưa gặp mặt mình, nhưng mà, cũng đã gọi điện báo. Còn bảo rằng sẽ cùng với mẹ làm ăn tại Đông Hải.
Cha bình an trở về, tất cả công lao đều là nhờ Dương Minh, Chu Giai Giai còn không biết cảm ơn hắn thế nào. Nhưng mà, bình thường nói chuyện với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, Trần Mộng Nghiên cũng hay nói giỡn rằng, đề nghị Chu Giai Giai lấy thân báo đáp ơn cứu cha của Dương Minh! Nếu đây là thời cổ đại, thì sẽ là một đoạn giai thoại đấy.
Cái này khiến cho Tiếu Tình đỏ mặt, nhưng mà trong lòng đã tán thành lời nói của Trần Mộng Nghiên. Chỉ là, nàng là con gái, có những lời không thể nói ra ngoài miệng được. Có đôi khi, Chu Giai Giai nghĩ mà thấy buồn cười, sao mình lại nhát gan quá!
Lúc đầu, lúc mà mình theo đuổi Dương Minh ấy, là to gan c? ỡ nào, những dòng tin nhắn nóng bỏng mà cũng gửi đi được, còn nói mấy câu đó với Dương Minh nữa chứ.
Bây giờ, chỉ là bây giờ, Chu Giai Giai mới khôi phục lại bản tính rụt rè của một cô gái.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, khi Chu Giai Giai nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là Trần Mộng Nghiên, vì thế vội vàng nghe điện: "Chị Mộng Nghiên, chị đang ở đâu?"
Bây giờ đã là buổi trưa rồi, lúc này Trần Mộng Nghiên gọi điện cho Chu Giai Giai, trên cơ bản đều là hẹn đi ăn cả.
"Giai Giai, chị và Chỉ Vận đang ở căn tin, em đang ở đâu? Không phải nói là gặp ở đây sao?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
Chu Giai Giai nhìn đồng hồ trên tray, mới phát hiện ra, thì ra đã hơn mười một giờ ba mươi rồi, đến đăng ký tham gia làm tốn rất nhiều thời gian, khiến cho Trần Mộng Nghiên các nàng chờ lâu.