Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1200 : Kế hoạch đối phó
Ngày đăng: 11:37 19/04/20
Tùy gia Tĩnh Sơn cũng tham gia vào?
Trong đầu Dương Minh chợt tỉnh táo, hèn chi cái tên Tiên Nhân này lại nghe quen n hư vậy, thì ra làng du lịch Tiên Nhẫn thuộc về sản nghiệp của tập đoàn Tiên Nhân!
Như vậy, tập đoàn Tiên Nhân này chẳng phải cũng là sản nghiệp của Tùy gia sao? Lẽ nào, người thuê sát thủ ám sát Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hắm, lại là người của Tùy gia?
Nhưng như vậy, vốn đang có chút manh mối, rồi lại trở thành không có manh mối, chuyện này nếu có cả Tùy gia tham dự vào, vậy thì không chỉ do Điền Long chỉ huy đơn giản như vậy.
Tùy Dược Tiến là ai? Ông ta không giống như Lưu Sạn hay Khúc Đại Danh! Ông ta là chư hầu một phương, vô luận ở thương trường hay trong bang phái gì thì thực lực đều không kém hơn Điền Long, không có khả năng bị Điền Long khống chế và ra lệnh được.
Cho nên, chuyện chắc nếu nói rằng là hai người cùng họp mưu thì nghe có lý hơn. Nhưng mà, mặc kệ thế nào, Dương Minh cũng chuẩn bị đi tìm Tùy Dược Tiến. Trong tay Điền Long có người nhà Tôn gia làm con tin, Dương Minh lại không có thăm dò tình huống, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà, đối với Tùy gia thì lại không cần nhiều cố kỵ như vậy.
Lần trước đã buông tha cho các người một lần, lần này lại tìm đến gây chuyện, vậy thì đừng trách tại sao tôi độc ác!
Dương Minh thấy rằng, người của Tùy gia vô cùng thích náo nhiệt, vô luận là Tùy Quang Khải theo đuổi Chu Giai Giai, đến chuyện Trâu Nhược Minh theo đuổi Triệu Oánh, Trần Mộng Nghiên, đến bây giờ là ám sát Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám. Tùy gia này đang muốn leo lên đầu mình ngồi?
Nói thật ra, ý định ban đầu của Dương Minh cũng không muốn phát triển bang phái gì cả, nói cách khác, cũng không có khả năng để cho Bạo Tam Lập lên nắm quyền. Cho nên, Dương Minh cũng không thèm để ý đến Tùy Dược Tiến và thế lực của Tùy gia tại Tĩnh Sơn làm gì, cũng không cần phải chiếm thêm gì. Dù sao thì bàn tay càng dài, thì rủi ro càng cao, còn không bằng cứ phát triển sự nghiệp đảo du lịch tại châu Phi và sự nghiệp sát thủ, đây mới chính là tương lai sau này của mình.
Nhưng mà, bây giờ Tùy gia đã đem phiền phức đ!ổ lên đầu, Dương Minh đương nhiên không thể ngồi yên được, như vậy không được, Dương Minh không phải là loại người bị ăn hiếp rồi về nhà không nói được một câu, mặc dù không phải là loại có thù tất báo, nhưng ít ra cũng là loại người không phạm ta ta không chạm người, người đụng vào ta ta chém bỏ mẹ người!
Gọi cho Điền Đông Hoa vài lần, cũng không gọi được, Dương Minh bắt đầu lo lắng cho an nguy của Điền Đông Hoa, đồng thời cũng trở nên cẩn thận hơn. Nhưng mà, nghĩ rằng Điền Long là cha của Điền Đông Hoa, Điền Đông Hoa hẳn là sẽ không bị tổn thương gì. Nghĩ như vậy, Dương Minh mới yên lòng.
Nếu đối phương chỉ có một mình Điền Long, Dương Minh cũng sẽ không sợ, nhưng mà, lại sợ con tin trong tay của Điền Long, cùng với ông chủ thần bí sau lưng!
Dương Minh không có chịu thiệt gì bởi ông chủ thần bí cả, nhưng mà cũng không chiếm được chổ tốt gì. Đối thủ của hắn, không những vô cùng hiểu hắn, hơn nữa vô cùng gian xảo, mỗi một chiêu đều khiến cho Dương Minh không tưởng được.
Nếu như bên Điền Long cần phải cẩn thận cân nhắc rồi mới quyết định hành động, thì Dương Minh quyết định đi đến Tĩnh Sơn một chuyến trước, giải quyết phiền phức Tùy gia này. Chứ nếu để bọn họ ở đây gây phiền hoài, Dương Minh không an tâm đối phó với Điền Long.
……………………………………
"Tại sao hiệu suất lại chậm như vậy? Tổ chức đứng đầu thế giới mà làm ăn chậm chạp thật!" Tùy Dược Tiến ngồi ở bàn công tác, nhìn nhìn đồng hồ, không nhịn được chửi vài câu, bây giờ đã là gần mười một giờ đêm rồi, mà vẫn chưa gọi điện đến. Sớm biết như vậy, Tùy Dược Tiến đã cho số điện thoại di động của mình rồi, cần gì phải ngồi đây chờ chứ? Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, đối phương nói tiếng Anh, cho dù có lưu số điện thoại di động, thì mình có nghe cũng không hiểu đối phương nói cái gì, còn phải tìm thư ký phiên dịch lại, cho nên chỉ có thể ngồi ở công ty chờ thôi. Trong lúc buồn chán, Tùy Dược Tiến ngồi mở máy tính lên chơi trò chơi………….
Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây…………….
Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai ba người đã sớm trở về nhà, chờ Dương Minh trở ề, nhưng mà, đợi từ sáu giờ chiếu đến mười một giờ đêm cũng không có thấy Dương Minh đâu cả. Tuy rằng biết Dương Minh có chuyện quan trọng phải làm, nhưng mà, Trần Mộng Nghiên vẫn không chịu nổi sự lo lắng trong lòng, gọi điện thoại cho Dương Minh. Dương Minh vẫn đang ngồi chú ý đến động tĩnh của Tùy Dược Tiến, cũng không để ý đến thời gian. Một sát thủ chuyên nghiệp, nhất định phải có tính nhẫn nại thật tốt, trong lúc theo dõi mục tiêu, nhất định phải quên sự tồn tại của thời gian. Chợt nghe điện thoại vang lên, Dương Minh mới phát hiện ra, bây giờ đã là mười một giờ rồi, có chút áy náy nhấc điện thoại lên: "Mộng Nghiên, bọn em còn chưa nghỉ ngơi sao? Anh ở bên ngoài, còn chút chuyện chưa giải quyết xong"
"Vẫn chưa, bọn em đang đợi anh, nhưng mà cũng biết anh đang có chuyện ấp, chỉ là nhớ anh quá, cho nên mới gọi điện hỏi thăm một chút thôi" Trần Mộng Nghiên cũng không phải là một người không hiểu chuyện, nghe Dương Minh nói như vậy, đương nhiên cũng hiểu được.
"Anh không sao, các em nghỉ ngơi trước đi. Thật sự xin lỗi, Mộng Nghiên!" Dương Minh đi lâu như vậy, trở về cũng không được gặp mặt của Trần Mộng Nghiên một lần.
"Được rồi, bọn em đi ngủ trước, anh phải cẩn thận đó. Xong việc rồi nhớ về nhà sớm nha!" Trần Mộng Nghiên giống như một cô vợ nhỏ vậy, dặn dò chồng mình làm việc cẩn thận và về nhà sớm.
Dương Minh thở dài, cúp điện thoại, không biết cuộc sống không yên ổn như vậy đến lúc nào mới có thể chấm dứt. Tuy rằng, hắn đã có được những thứ mà cả đời người khác không có, nhưng mà, lại không thể nào sống yên ổn trong nó, không được vui sướng. Mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm và âm mưu, cuộc sống như vậy khiến cho Dương Minh rất khó chịu. Tuy rằng mong muốn tất cả hãy nhanh chóng kết thúc, nhưng mà, Dương Minh cũng cần phải xử lý chuyện trước mắt.
Nhìn thấy đã gần mười hai giờ đêm rồi, trên đường hầu như đã không còn người nữa, Dương Minh cũng thay một bộ đồ đi trong đêm ra, xuống xe, biến mất trong bón tối, rón rén đến gần bức tường của tòa nhà, kiểm tra miếng hút trong tay, xác định có thể hút được vững ch8a1c, Dương Minh bắt đầu len lên cánh cửa sổ mở trên lầu hai. Hồi nãy Dương Minh đã dùng dị năng kiểm tra, đây chính là một cái toilet.
Bò lên trên tòa nhà này, đối với Dương Minh mà nói thật ra cũng không tính là khó khăn gì, bên ngoài hành lang còn có máy quay nữa, bình thường nếu như là một nhiệm vụ ám sát, thì Dương Minh nhất định sẽ không lưu tình, giết hết những người nhân viên bên trong phòng an nịnh, sau đó phá hệ thống giám sát ở đây đi, nhưng mà, lầ này thì lại khác, Dương Minh không phải đến đây để giết người, mà là để tìm kiếm thêm thông tin từ Tùy Dược Tiến, để cho hắn ta tự hộc máu vì hành động của mình thôi.
Lập lại một lần nữa, Dương Minh không hề có ý định phát triển bang? phái hắc đạo gì cả, cho nên Dương Minh cũng không có hứng thú với sản nghiệp của Tùy gia làm gì. Nhận ra không chỉ khó quản lý, hơn nữa còn không kiếm ra được bao nhiêu tiền, chủ ý là khoảng cách không gần Tùng Giang.
Lúc đầu Tôn Hồng Quân đòi tặng cho hắn địa bàn Đông Hải với giá free, mà hắn còn không chịu, huống chi là cái Tĩnh Sơn nho nhỏ này.
Theo lý thuyết, Dương Minh có thể nhanh chóng chạy từ lầu hai đến phòng an ninh, sau đó đánh gục tất cả những người trong phòng. Nhưng mà, từ lầu hai đến phòng an ninh có một khoảng cách nhất định, Dương Minh chạy từ nơi này xuống cầu thang, sau đó phải chạy qua hành lang lầu một xuống phòng an nịnh, như vậy sẽ làm tốn rất nhiều thời gian, mà làm như vậy thì sẽ bị bảo vệ cửa cùng với bảo vệ trong phòng an ninh nhìn thấy, cho nên nếu Dương Minh muốn giải quyết bọn họ, thì cái này sẽ chiếm không ít thời gian, và sẽ làm lỡ không biết bao nhiêu chuyện, cũng đủ để làm cho những bảo vệ khác chú ý, gọi điện thông báo cho Tùy Dược Tiến, hoặc có lẽ là sẽ báo cảnh sát.
Trong tòa nhà Tiên Nhân, chắc chắn là có máy quay, nếu như muốn một máy quay mỗi giây mỗi phút đều truyền lại hình ảnh trong khu vực của mình cho máy chủ ở phòng an ninh, hiển nhiên là điều không thể rồi…