Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1205 : Đắc ý à đắc ý

Ngày đăng: 11:37 19/04/20


Con người trong thời khắc nguy hiểm nhất, sẽ nghĩ đến người có khả năng bảo vệ cho mình nhất. Lúc còn nhỏ, thì sẽ nghĩ đến cha mẹ của mình, sau này trưởng thành rồi, sẽ nghĩ đến người bên cạnh mình.



Con gái trong độ tuổi này như Kinh Tiểu Lộ, trong lòng đương nhiên là có đối tượng yêu thương rồi, Dương Minh quả thật cũng đủ thực lực để bảo vệ cho nàng. Mấy lần nàng gặp nguy hiểm, đều là do Dương Minh trợ giúp hóa giải.



Cho nên, theo lẽ tự nhiên, Kinh Tiểu Lộ đã gọi ra tên của Dương Minh: "Dương Minh, cứu em…."



Còn Dương Minh đang đuổi theo phía sau Kinh Tiểu Lộ, vốn không hiểu Kinh Tiểu Lộ đã gặp chuyện gì, cũng không hiểu tại sao nàng ta lại đột nhiên bỏ chạy, lúc này nghe thấy Kinh Tiểu Lộ kêu cứu mạng, hơn nữa còn gọi tên mình, Dương Minh không khỏi sửng sốt! Không hiểu biết Kinh Tiểu Lộ làm cách nào nhận ra mình, phải biết rằng lúc bỏ chạy Kinh Tiểu Lộ không có quay đầu lại, Dương Minh có chút khó hiểu, lẽ nào Kinh Tiểu Lộ cũng có dị năng nhìn 360 độ như mình?



Dương Minh không biết Kinh Tiểu Lộ bị cái gì, cho nên chân bước nhanh hơn, đuổi theo Kinh Tiểu Lộ, nắm lấy cánh tay nàng, vốn tưởng rằng như vậy sẽ làm cho nàng có cảm giác an toàn, nhưng nào ngờ rằng, phản ứng của Kinh Tiểu Lộ càng thêm mãnh liệt.



"Buông tay ra… Dương Minh… anh cứu em với…" Kinh Tiểu Lộ liều mạng hất cánh tay của Dương Minh ra, lớn tiếng hét lên.



Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ hét xong, thật sự dở khóc dở cười, thầm nghĩ, tôi đã đến rồi, cô còn gọi tôi cái gì nữa? Hơn nữa tôi nắm tay cô, cô còn kêu tôi buông ra, tại sao trước sau lại mâu thuẫn quá vậy? Không phải là thần kinh của cô có vấn đề chứ?"



"Kinh Tiểu Lộ, cô nói cái gì vậy? Cô kêu cứu cô, lại kêu tôi buông cô ra, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Dương Minh không nhịn được, quát hỏi.



"Ha?" Tiếng hét của Kinh Tiểu Lộ bị tiếng quát của Dương Minh làm cho tắt đài, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt không thể tin được nhìn Dương Minh: "Sao lại là anh?"



"Cái gì mà sao lại là tôi? Không phải là cô gọi tôi sao?" Dương Minh bị Kinh Tiểu Lộ làm cho khó hiểu.



Kinh Tiểu Lộ nhìn Dương Minh, lại nhìn chiếc xe cách đó không xa, nhất thời chợt nhận ra, xem ra là mình đã hiểu lầm rồi, cho rằng Dương Minh là kẻ xấu đuổi theo sau lưng mình, mà mình tự nhiên lại còn kêu cứu mạng, thật sự đúng là một hành động điên rồ.



"Vừa rồi là anh lái xe theo phía sau em?" Kinh Tiểu Lộ xấu hổ nói.



"đúng vậy, lúc đầu tôi đã nhận ra cô rồi, nhìn thấy cô tránh ra, nhưng do đường hẹp, tôi sợ đụng cô, cho nên mới không vượt qua" Dương Minh nói.



"? Vậy tại sao anh không ấn còi?" Kinh Tiểu Lộ không ngờ mình lại hiểm lầm lớn như vậy, nhất thởi đỏ mặt.



"Đêm hôm khuya khoắc, nhấn còi xe, không phải là muốn cho mọi người thức giấc sao? Loại chuyện thất đức như vậy, tôi sẽ không làm!" Dương Minh cười khổ buông tay ra, nói: "Cô có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?"



"Đúng vậy, trễ thế này rồi mà anh còn theo sau lưng người ta, em còn tưởng rằng anh là người xấu, cho nên sợ!" Kinh Tiểu Lộ có chút ủy khuất nói: "Tối như vậy, em không thấy rõ lắm…"



Dương Minh choáng váng, hèn chi lúc Kinh Tiểu Lộ nhìn thoáng qua phía sau rồi co giò bỏ chạy, Dương Minh còn tưởng rằng Kinh Tiểu Lộ gặp phiền phức gì đó, quay đầu nhìn ra xe của mình, mới kêu tên của mình ra, lại không ngờ rằng, Kinh Tiểu Lộ đã xem mình thành người xấu.




Dương Minh cũng không nghĩ nhiều, bởi vì phòng ở của hắn là của bên dãy nghiên cứu sinh, buổi tối không có khóa cửa cắt điện gì cả, còn những phòng ngủ của sinh viên khác thì không như vậy, Kinh Tiểu? Lộ lại ở loại phòng như thế, sợ rằng đã khóa cửa từ lâu, cho nên bảo vệ nhắc nhở cũng không sai.



"A? Đã khóa cửa rồi sao…" Trên mặt của Kinh Tiểu Lộ tuy rằng lộ ra vẻ thất vọng, nhưng mà trong lòng lại vui như nở hoa vậy, vậy thì chẳng phải có thể đi ra ngoài cùng Dương Minh tối nay sao?



"Đúng vậy, bây giờ khẳng định là đã khóa cửa rồi" Bảo vệ gật đầu: "Hai người chỉ có thể ở trong phòng bảo vệ ngủ tối nay hoặc là đi mướn khách sạn thôi"



Dương Minh có thể vào trong phòng của mình, nhưng lại không thể mặc kệ Kinh Tiểu Lộ được! Kêu Kinh Tiểu Lộ đến phòng bảo vệ ngủ, bên ngoài có một đám đàn ông, làm sao Kinh Tiểu Lộ dám đi chứ?



Kêu Kinh Tiểu Lộ tự đi tìm khách sạn để ngủ, thì hình như là hơi quá đáng, dù sao người ta cũng làm việc cho công ty của mình đến giờ này mới về! Nghĩ đến đây, Dương Minh bất đắc dĩ thở dài, nói với Kinh Tiểu Lộ: "Nên làm sao bây giờ?"



Bảo vệ thật sự là bó tay với câu hỏi của Dương Minh rồi! Lái xe xịn, nhìn cái mã cũng không tồi, mà tại sao lại không hiểu cách tán gái gì hết vậy? Lúc này hẳn là phải chúng dộng một chút, giả bộ cùng bạn gái đi mướn khách sạn, tại sao lại đi hỏi ý kiến của người ta, kêu người ta trả lời câu hỏi xấu hổ như vậy?



Quả thật, tuy rằng Kinh Tiểu Lộ khát vọng được ở cùng một chổ với Dương Minh, nhưng mà, làm trò này trước mặt nhiều bảo vệ, nàng ta thật sự không dám.



Nếu đơn độc ở cùng một chổ với Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ thật ra lại không sợ cái gì, nghĩ cái gì thì nói cái náy, sợ gì chứ!



"Ở phòng bảo vệ… không quen…" Nhưng mà, Kinh Tiểu Lộ vốn rất thông minh rồi, nói ra một câu, vừa biểu hiện được ý muốn của mình, cũng còn giữ được chút rụt rè, không cho người khác xem thường.



"Vậy ở khách sạn đi" Dương Minh đương nhiên là cũng hiểu được việc không thể để cho Kinh Tiểu Lộ đến ở phòng bảo vệ rồi, cho nên Dương Minh quyết định giúp Kinh Tiểu Lộ tìm một khách sạn, sau khi thu xếp xong, mới quay về phòng ngủ.



Dưới ánh mắt quỷ dị của đám bảo vệ, Dương Minh mang Kinh Tiểu Lộ đi ra khỏi trường.



"Này, cha nuôi của anh là đại nhân vật gì vậy? Tại sao bảo vệ vừa thấy lại thay đổi thái độ thế?" Kinh Tiểu Lộ vừa lên xe, lập tức tò mò hỏi.



"Có gì mà thay đổi thái độ, cô đừng có lấy bụng ta ra so bụng người chứ" Dương Minh trừng mắt nói: "Cha nuôi của tôi là Lưu Duy Sơn"



Kinh Tiểu Lộ trừng mắt lại nói: "Sao lại không có? Hắn ta giúp anh kua em, còn muốn tạo cơ hội cho anh lên giường với em, đừng cho rằng em không nhìn ra!"



Dương Minh choáng váng, nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, thiếu chút nữa lạc tay lái, đâm xe vào tường luôn: "Hắn ta giúp tôi kua cô khi nào? Đừng có mà nói bậy…"



"Sao lại không có?" Kinh Tiểu Lộ đắc ý nói: "Trường học này, tuy rằng phòng ngủ mỗi đêm đều khóa lại, nhưng mà cũng không có khóa tuyệt đối, anh nghĩ thử coi, nếu mà xảy ra chuyện, làm sao mở ra đây?"