Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 122 : Tha hương gặp cố nhân

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


Hôm nay là ngày phải đón máy bay về Tùng Giang, Dương Minh dậy từ rất sớm, nhìn con mèo nhỏ ngủ say Lam Lăng bên cạnh, vỗ vỗ vai nàng, kêu:



"Lam Lăng, mau dậy đi hôm nay chúng ta phải ra sân bay đó!".



"Ra sân bay?" Lam Lăng mơ màng hỏi, mặc dù bình thường nàng dậy còn sớm hơn Dương Minh, nhưng bây giờ mới có 3h sáng à, trời vẫn còn tối: "Ngủ thêm một lát nữa được không?"



"Được, đến lúc đó em đón máy bay khác nha, anh về trước!" Dương Minh cười nói.



"Em dậy rồi!" Lam Lăng lập tức ngồi dậy, dụi dụi mắt.



Dương Minh buồn cười nói: "Nhanh đi rửa mặt đánh răng đi, rồi lên máy bay ngủ tiếp"



"A, được" Lam Lăng ngủ không mặc áo quần. Vì vậy trần truồng đi vào toilet. Trước mặt Dương Minh, nàng cũng không kiêng dè gì.



Dương Minh có một sự xúc động muốn đè Lam Lăng lại giường, hung hăng mà làm một phát… nhưng thời gian gấp gáp, nên cũng chỉ có nghĩ thôi.



Thu dọn hành lí một chút, Dương Minh quét mắt khắp phòng, hắn sợ để quên cái gì đó trong góc.



Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại trong một ngách, không khỏi nhíu mày…



Lam Lăng làm vệ sinh xong, Dương Minh mới đi rửa mặt. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết, Dương Minh mang bao hành lí lên lưng cùng Lam Lăng đi ra khỏi phòng. Trương Tân và Trương Giải Phóng ở một phòng, do giáo huấn lần trước, nên có đánh chết Trương Giải Phóng cũng không đi tìm gái.



Vừa lúc bên Trương Tân cũng đi ra, bốn người trả phòng, có phục vụ đến kiểm tra đồ đạc trong phòng, Dương Minh cẩn thận đánh giá tên nhân viên phục vụ phòng, ghi nhớ hình dáng của hắn trong lòng.



Trên đường không nói chuyện, nhưng tìm chổ ở cho Lam Lăng tại một vùng tại Tùng Giang là một nan đề, cuối cùng không thể dẫn nàng về nhà được! Cho dù nói rằng mình và nàng là vợ chồng, nhưng mọi chuyện chung quy là phải tiến hành từ từ, ít nhất là phải để cho cha mẹ chấp nhận.



Xem ra cũng chỉ có thể kiếm cho Lam Lăng một phòng, còn mình sau này nghĩ biện pháp thuyết phục cha mẹ.



Vốn cha mẹ của hắn đến đón hắn tại sân bay, nhưng bởi vì có Lam Lăng, không giải thích được, cho nên Dương Minh nói cha mẹ khỏi đến, để cho tài xế của Trương Giải Phóng chở về.




Bác gái trực tiếp mang chìa khóa phòng, mang bọn họ đi xem.



Nhìn thấy chiêc xe Chrysles300C của Trương Tân ngoài cửa, xe tốt, sao còn thuê phòng.



Chẳng qua bà không lên tiếng, phỏng chừng theo bà nghĩ rằng, Dương Minh và Trương Tân là con nhà giàu, còn Lam Lăng là gái mà Dương Minh nuôi.



Trương Tân không biết ý nghĩ của bà, vì thế giải thích: "Đây là xe của ba tôi, không phải xe của chúng tôi."



Giải thích như vậy càng làm cho bà ta kiên định về suy nghĩ. Dọc đường bà nhìn Dương Minh và Lam Lăng bằng ánh mắt hết sức nghi ngờ, thậm chí còn hoài nghi chứng minh nhân dân của Lam Lăng là giả? Nàng thoạt nhìn không đến 17 tuổi!



Khu nhà của đại học Tùng Giang cũng ở bên trong, chờ cho Dương Minh sau khi vào trường, có thể tìm Lam Lăng rất dể dàng. Bởi vì là trường học cho mình chức công kiến tạo, cho nên hoàn cảnh nơi này rất tốt, có nhân viên vệ sinh chuyên môn, hơn nữa ra vào phải có giấy chứng nhận. Nếu có bạn đến thăm, phòng an ninh sẽ gọi điện cho người kia xuống chứng nhận, cho nên nhưng kẻ hỗn tạp không thể vào được.



Hiện tại Dương Minh không vào được, bọn họ phải đứng chờ ngoài cửa, chờ chủ phòng đến đón họ.



Đại khái là khoảng 10 phút sau, một chiếc xe chuyên dụng trong sân golf chạy ra, một lão già nhìn khoảng 50 tuổi bước xuống, bác gái lập tức nghênh đón: "Lưu giáo sư, khách đến xem phòng tôi đã mang đến."



"Tốt lắm, chúng ta đi xem phòng…ồ!" Khi Lưu giáo sư nhìn thấy Dương Minh không khỏi sửng sốt.



Mà Dương Minh, từ lúc bắt đầu nhìn thấy Lưu giáo sư xuống xe, đã hết sức kinh ngạc! Người này mình đã gặp hồi ở Đằng Trung, Lưu Duy Sơn.



"Lưu lão, sao lại là ngài?" Dương Minh vô cùng mừng rỡ, Trương Giải Phóng đã đem thân phận của Lưu Duy Sơn nói cho hắn nghe, cho nên hắn vô cùng tôn kính.



"Cậu là…" Lưu Duy Sơn vừa rồi cảm thấy Dương Minh vô cùng quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã gặp ở đâu.



Dương Minh rất ngạc nhiên, thì ra vừa rồi Lưu Duy Sơn không nhận ra mình, không khỏi có chút thất vọng. Chẳng qua hắn nghĩ đến Lưu Duy Sơn danh khí lớn như vậy, mỗi ngày khẳng định tiếp xúc không ít người, cho nên đối với 1 người gặp 1 lần như mình đương nhiên không nhớ.



"Đúng rồi, tôi nhớ ra cậu, cậu là tiểu tử gặp ở hiệu sách Đằng Trung Tân Hoa!" Lưu Duy Sơn sờ sờ cái trán, đột nhiên nói.