Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1229 : Kế hoạch đánh lén ban đêm
Ngày đăng: 11:37 19/04/20
Chuyện phát triển thuận lợi như vậy, nằm ngoài dự liệu của Dương Minh, nhưng mà, thật ra thì cũng không thuận lợi lắm, ít nhất là có hai tên ra mặt là Lý Bạch Hổ và Mã Cường.
Chỉ là do Dương Minh quá bá đạo, hai người này còn chưa kịp gây ra sóng gió thì đã bị Dương Minh làm cho nằm một đống, bây giờ, đã không còn ai quan tâm đến sống chết của bọn họ, tuy rằng hai người kia còn chưa chết.
Dương Minh chỉ làm cho hai người này trở thành ngu ngốc mà thôi. Mã Cường và Lý Bạch Hổ, đều là những người vô cùng trung thành với Điền Long, người như vậy, rất khó mua chuộc, cho dù có uy hiếp sinh mạng của bọn họ, thì bọn họ cũng không dễ dàng chịu thua! Thậm chí rất có thể là không tiếc hy sinh chính mình để bảo vệ cho Điền Long.
Cho nên, đối với những quả bom hẹn giờ nguy hiểm như vậy, Dương Minh tuyệt đối sẽ không nương tay, trực tiếp làm cho bọn họ tỉnh lại, nhưng vậy cũng sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Nhưng mà, Dương Minh cũng không giết chết hai người này, bởi vì dù sao thì những người ở đây cũng có không ít người không phải xuất thân từ hắc đạo, nếu làm bạo lực quá mức thì chắc chắn là sẽ làm cho bọn họ khó chịu, như thế sẽ gây phản tác dụng, chỉ cần giết một dọa một trăm là đủ tác dụng kinh sợ rồi! Xem ra, tiết mục biểu diễn của mình vô cùng thành công, những người này đều vô cùng dễ bảo, không đến mức gây áp lực tâm lý mà sai lầm.
Đây là kết quả mà Dương Minh mong muốn.
"Được rồi, các người có thể trở về, ngày mai không cần làm cái gì cả, các người cứ dặn thủ hạ của mình, không nên quản những chuyện không phải của mình" Dương Minh dặn dò những người này.
"Vâng, Dương tiên sinh!" Những người này làm sao mà không chịu? Cái này đã là kết quả tốt nhất rồi, chỉ có thằng ngu mới không chịu chấp nhận.
"Các người đi đi, về nhà ngủ cho khỏe" Dương Minh khoát tay nói.
Người ở đây, ngoại trừ Vương Bình Nhâm ra, thì tất cả đều bước ra ngoài, đi ra cửa, bị gió lạnh thổi qua, mọi người mới phát hiện ra, sau lưng bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa trải qua sinh tử vậy. không sai, chính là trải qua ranh giới của sống và chết!
Nếu như vừa rồi bọn họ không chịu nhẫn nhịn, và dưới sự dẫn dắt của Lý Bạch Hổ và Mã Cường, thì có lẽ bọn họ đã nằm dưới sàn rồi.
Những người này sau khi đi ra khỏi nhà của Vương Bình Nhâm, cũng nhanh chóng rời khỏi đây, bọn họ hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, và mong rằng nhanh chóng tỉnh lại.
Mọi người đi rồi, Vương Bình Nhâm lặng lẽ khóa cửa phòng lại, hắn biết, Dương Minh nhất định còn có chuyện muốn nói, cho nên cũng không khẩn trương, sau khi làm tốt mọi việc xong, hắn ngồi xuống trước mặt Dương Minh: "Dương tiên sinh, hai người kia tính sao bây giờ?"
"Tìm một phòng ném vào, chờ Điền Long ngã xuống, cho bọn họ cùng vào bệnh viện, coi như là chủ nghĩa nhân đạo" Dương Minh nói.
Vương Bình Nhâm gật đầu, hai người này đúng là không may, trong nháy mắt liền biến thành một người thực vật, có thể tưởng tượng thực lực của Dương Minh kinh khủng cỡ nào! Hắn ta bỗng nhiên có một suy nghĩ buồn cười, Điền Long chống đối một người đáng sợ như vậy, không phải là tự tìm đường chết hay sao?
Đây mà là một sinh viên? Sinh viên mà lợi hại như vậy sao? Đây không phải là sinh viên, mà là một sát thần! Mang hai người đã" chết" vào trong phòng ngủ hồi nhỏ của mình xong, căn phòng này là nơi hắn lớn lên, sau này đi theo Điền Long, lại được gửi làm lái xe cho Tôn Hồng Quân, bình thường cũng ít về vì sợ ảnh hưởng đến ông bà, cho nên Vương Bình Nhâm mới mua một căn nhà chung cư riêng.
Để hai người vào phòng xong, Vương Bình Nhâm đóng cửa lại, thật ra cũng không cần phải đóng nữa, hai người này đã không còn ý thức rồi, cũng không nghe thấy Dương Minh và Vương Bình Nhâm nói cái gì.
"Có, cách đây không xa có quán hủ tiếu của lão Vương đầu, lúc còn nhỏ, tôi cũng hay đến đó ăn" Vương Bình Nhâm nói đến đây, bỗng nhiên nhớ lại những năm tháng hồi nhỏ.
Tuy rằng khi đó rất nhiều, nhưng mà rất vui, mỗi ngày đều sống cùng ông và bà, cũng không có nhiều phiền toái như vậy, mà bây giờ. tuy rằng có nhiều tiền hơn trước đây, nhưng mà mình có vui sướng sao?
Trợ Trụ vi ngược (Giúp trụ làm điều ác), làm cho ông bà phải chịu tội theo. Vương Bình Nhâm thật sự muốn một cuộc sống bình thường, đi làm một tài xế xe đơn giản, không cần kiếm nhiều tiền, cũng không muốn giống như bây giờ, mỗi ngày phải sống dưới áp lực và sự khiển trách của nội tâm.
Dương Minh thật không ngờ Vương Bình Nhâm lại nói ra một chổ như vậy, dừng xe lại trước quán hủ tiếu, Dương Minh và Vương Bình Nhâm cùng xuống xe.
Lúc này cũng đã sắp tối rồi, ông chủ Vương lão đầu đang thu dọn quán, ngẩng đầu lên nhìn thấy có một chiếc xe đậu trước cửa, không khỏi kinh ngạc, nhưng cẩn thận nhìn lại, người xuống xe là một người vô cùng quen mắt.
"Nhâm Bình? Là con sao?" Vương lão đầu nheo mắt lại, nhìn nhìn Vương Bình Nhâm, Vương Bình Nhâm từ khi được Điền Long huấn luyện rồi phái đến làm tài xế cho Tôn Hồng Quân, cũng không trở lại quán này ăn.
Cẩn thận tính ra, thì cũng đã mười năm rồi, cho nên khi Vương lão đầu nhìn thấy Vương Bình Nhâm, nhất thời giật mình.
"Vương đại gia, là con!" Vương Bình Nhâm thân thiết kêu lên, tạm thời quên hết mọi phiền não trước đây, trở về những năm tháng niên thiếu của mình: "Cho bọn con mỗi người một tô hủ tiếu đi!"
"Được thôi!" Vuong lão đầu gật đầu, nói vào bên trong: "Hai tô hủ tiếu, nhiều thịt chút"
Trước đây trong nhà Vương Bình Nhâm rất nghèo, cho nên mỗi lần Vương Bình Nhâm đến ăn, Vương lão đầu đều đặc biệt chiếu cố cho hắn, cho hắn nhiều thịt hơn, bây giờ đã thành một thói quen khó bỏ rồi.
Vương Bình Nhâm nghe Vương lão đầu nói xong, nhất thời cười nói: "không ngờ Vương đại gia vẫn còn nhớ rõ!"
"Sao lại không nhớ? Con đến chổ ta ăn bao nhiêu năm rồi!" Vương lão đầu nói: "Sao nhiều năm rồi mà không ghé? Bữa nay lại đột nhiên đến đây? Bây giờ có làm được đại sự gì không?"
"không tính là đại sự gì cả, chỉ là lái xe cho ông chủ mà thôi" Vương Bình Nhâm cười nói.
"Cũng không tồi rồi!" Vương lão đầu gật đầu nói: "Làm lái xe cho ông chủ cũng phải có năng lực, đầu năm ai, không có năng lực thì sao vững bước được?"
Buổi tối không có người, cho nên chỉ một lát sau, hai tô hủ tiếu được bưng ra, mùi thơm bốn phía, vừa nhìn là đã biết ngon rồi, làm cho Dương Minh nhất thời muốn ăn.
Thật ra, có rất nhiều món ăn ngon không nằm trong các khách sạn nhà hàng lớn, trong những con hẻm đầu ngõ, đã có rất nhiều mỹ vị nhân gian, tuy rằng giá cả không đắt, nhưng vô cùng ngon miệng.