Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1248 : Xém tí cười chết
Ngày đăng: 11:37 19/04/20
Tính cách của Dương Hân thuộc về loại người hướng ngoại, từ lúc đi ra khỏi khu trò chơi, liền cười ngửa cười nghiêng, xém tí đã bò lăn lốc ra mà cười, Ngô Vân Sinh đành phải nín cười, đỡ lấy Dương Hân.
Tôn Khiết cũng buồn cười, con mắt đã cười thành ánh trăng khuyết rồi, hé miệng nhìn Dương Minh: "Anh không muốn làm anh hùng?"
"Anh làm anh hùng cái gì, anh cứu vợ và chị của mình, không phải là chuyện rất rất bình thường sao, đâu có đi cứu người khác!" Dương Minh khoát tay, làm ra vẻ vô tội nói.
"Vậy anh còn đi tìm người nhân viên kia làm gì?" Tôn Khiết nói: "Anh đã cứu mọi người, đi được rồi, còn nói ra chuyện đó với mọi người làm gì?"
"Chỉ là thấy hai tên này muốn ăn đòn mà thôi!" Dương Minh nhún vai, cười nói: "Ai kêu hai tên này có tâm địa bất chính?"
"Đến lúc đó chọc vào phiền phức, làm cho bọn họ trả thù anh" Tôn Khiết nhắc nhở.
"Anh còn sợ trả thù sao?" Dương Minh cười khinh miệt nói: "Hai tên này còn chưa phải là đối thủ của anh, hơn nữa, con kiến cũng chỉ mãi là con kiến thôi, tùy bọn chúng, nếu như muốn báo thù, thì anh cũng hoan nghênh, đến lúc đó sợ bọn họ mất luôn những gì đang có thì khổ"
Tôn Khiết biết Dương Minh nói thật, đối thủ của Dương Minh phải là cỡ người như ông chủ phía sau, còn đối với loại tôm tép như Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ, Dương Minh nhìn mà còn chướng mắt nữa là.
Bốn người đi ra khỏi khu Game Center mà vẫn còn cười liên tục, nhất là Dương Hân, hình như được chọc vào chổ cười của nàng vậy, cười bò lăn bò lóc ra, Ngô Vân Sinh bất đắc dĩ đỡ Dương Hân, tuy rằng chuyện này rất buồn cười, nhưng mà mọi người đã cười qua rồi, chỉ có Dương Hân vẫn đang cười thôi.
"Tiểu Hân, đừng cười nữa, cười nữa chết đó!" Tôn Khiết cũng cảm thấy không thích hợp, đỡ lấy thân thể của Dương Hân, hoảng hốt nói.
Nghe Tôn Khiết nói như thế, Ngô Vân Sinh liền khẩn trương, hắn cũng đã nghe qua có người cười đến chết rồi, câu chuyện là thế này, có một người vô tình gặp phải một chuyện buồn cười không gì sánh được, lúc đầu thì là cười thật, nhưng mà sau đó lại cười một cách máy móc, cười theo quán tính, căn bản là không khống chế được mình, cuối cùng là cười đến chết luôn.
"Để anh xem" Dương Minh nghe Tôn Khiết nói như vậy, cũng cẩn thận lại, bởi vì nãy giờ Dương Hân cười rất là lâu, hơn nữa chỉ là cười, không nói gì cả.
Bốn người rời đi không lâu, thì một chiếc xe cấp cứu chạy như điên đến khu trò chơi.
Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ bị đánh không nhẹ, nằm như chết rồi trên mặt đất, mà những người khách đã đánh người cũng đã giải tán rồi, lúc này muốn tìm ra là ai đã đánh thì có vẻ hơi bị khó khăn.
Hai người được đưa lên xe cấp cứu, bị gãy xương nhiều chổ trên người, vốn đang ngất đi, mà bị động vào đau quá, tỉnh dậy hét lớn lên.
Mà người nhân viên kia cũng đã đi rồi, hắn ta không chờ bị đuổi, xin nghỉ việc trước, ngày mai hắn sẽ đến công ty khác làm rồi, còn ở lại làm gì? Điên hả?
Tiễn Đường Giang hận, trong lòng căm hận mười tám đời tổ tông của Dương Minh, vốn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại trở thành cẩu hùng bị hội đồng.
Sự thay đổi giữa hai cái quá lớn, làm cho hắn không chịu được, nghĩ đến đây, hắn không nhịn được kêu lên: "Dư Thiên Trợ, đều là cái chủ ý ngu ngốc của mày! Mày xem bây giờ đi, bị người ta đánh thành như vậy!"
Dư Thiên Trợ cũng bị đau tỉnh lại, cả người giống như là một cái miếng lót nhà vậy, bị người ta đạp thê thảm, đau đớn chịu không nổi, hắn ta ủy khuất kêu lên: "Tiễn ca, cái đó có liên quan gì đến tôi, đều là tên khốn Dương Minh giở trò quỷ!"
"Nếu chủ ý của mày tốt, thì hắn làm gì có cơ hội đó chứ?" Tiễn Đường Giang cũng biết việc này là do Dương Minh làm, nhưng mà nhược điểm của mình bị người ta bắt được, vậy thì chỉ có thể trách chủ ý không được tốt thôi.
Mối thù Dương Minh nhất định phải báo, nhưng mà hắn muốn trút giận lên Dư Thiên Trợ trước: "Còn nói nữa, suy nghĩ của mày đúng là không thay đổi? Mày xem trước đó mày đã nói cái éo gì? Cái gì mà muốn thăng chức nên mới hợp tác? Mày sợ người khác không biết chuyện này là chúng ta làm sao? Nếu như mày không nói, tao còn có thể nói Dương Minh ăn nói lung tung, nhưng mà mày nói như vậy, chúng ta không bị đánh mới là lạ!"
Cái này nói đúng chổ đau của Dư Thiên Trợ, lúc đó hắn quá kích động cho nên ăn nói không có suy nghĩ, thoát cái đã thành hận thiên cổ, muốn sửa chữa cũng không được, cho nên Tiễn Đường Giang mắng hắn, hắn cũng không cách nào phản bác, đành phải nói: "Xin lỗi, Tiễn ca, đều là do tao"
"Được rồi, chúng ta cũng là anh em!" Nghe thấy Dư Thiên Trợ xin lỗi, Tiễn Đường Giang cũng không cách nào nói tiếp được.