Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1267 : Liệp Ưng

Ngày đăng: 11:37 19/04/20


Vẻ mặt của Hoàng Hữu Tài đã trở nên rất xấu rồi, kế hoạch thất bại, hoàn toàn thất bại rồi.



Trước đó, thấy cảnh sát Tĩnh Sơn chậm chạp không chịu động vào Dương Minh, Hoàng Hữu Tài còn chút tự an ủi, cảnh sát phá án, quan trọng nhất là chứng cứ, nhất định là phải nghiên cứu cẩn thận cuộn băng ghi hình, sau đó mới ra tay bắt người.



Hơn nữa, trước khi bắt người cũng cần bố trí thỏa đáng, tránh để cho xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn, cho nên cũng không thể nào ra tay bắt người. Nhưng mà, bây giờ xem ra, không phải là cảnh sát Tĩnh Sơn không ra tay, mà bởi vì bọn họ căn bản không coi Dương Minh là tội phạm tình nghi.



Trên thực tế, bọn họ đã tìm được kẻ sát hại Tùy Dược Tiến thật sự rồi, cũng chính là ông chủ phía sau. Vì thế, kế hoạch liền thất bại.



Hoàng Hữu Tài lần này cũng không sợ hãi nhiều, dù sao nguyên nhân làm cho kế hoạch thất bại cũng không phải do hắn, mà là do ông chủ phía sau sơ sẩy, lúc đột nhập vào trong tòa nhà Tiên Nhân, đã bị hệ thống giám sát ghi hình lại.



Cái này không phải là do kế hoạch của mình không được, mà là do ông chủ làm việc có vấn đề.



Ông chủ phía sau cũng không phải là một người không nói lí lẽ, sắc mặt của ông ta càng lúc càng xám khi nhìn tờ lệnh truy nã này, nghĩ mãi vẫn không rõ mình rốt cục đã sai chổ nào, cái phần cứng của hệ thống giám sát tự nhiên lại xuất hiện trong tay của cảnh sát là sao?



Cái phần cứng này không phải đã bị tháo đi rồi sao? Đối với điểm này, ông chủ hoàn toàn xác định. khoan đã, sai rồi! Ông chủ phía sau bỗng nhiên cả kinh vì nhớ ra một chuyện.



Đó là lần trước, khi ông ta đến trộm một món bảo vật của một bảo tàng nước ngoài, trong lúc vô ý phát hiện ra trong phòng giám sát của bảo tàng, không chỉ có một cái phần cứng của hệ thống giám sát, mà còn có cả phần lưu trữ dữ liệu!



Cái phần này được tiến hành đồng bộ chung với cái phần cứng! Lẽ nào tập đoàn Tùy thị cũng có thứ này? Ông chủ phía sau lập tức thở dài.



Ở trong nước lâu rồi, nên cũng mất cảnh giác luôn, ông ta không ngờ rằng tập đoàn Tùy thị cũng có sử dụng thiết bị này! Bây giờ, chỉ có thể giải thích vì sao trong tay của cảnh sát lại có hình ảnh của mình.



"Hừ!" Ông chủ tức giận vỗ bàn, vò nát tờ lệnh truy nã lại, dùng sức ném lên không trung.



Hoàng Hữu Tài nhìn thấy bộ dáng nổi giận của ông chủ, cũng không nói gì, biết ông ta bây giờ đang điên máu, nhưng chỉ cần mình không nói gì thì ông ta cũng không thể đem cơn tức đổ lên đầu mình.



Quả nhiên, sau khi nổi nóng xong, sắc mặt của ông chủ liền khôi phục lại bình thường, khoát tay với Hoàng Hữu Tài: "Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, tôi cần yên tĩnh một hồi"



"Vâng, ông chủ" Hoàng Hữu Tài gật đầu nói.



"Đúng rồi, gần đây không nên chơi Dương Minh nữa, đợi qua hết trận này đã" Ông chủ phía sau trầm ngâm một hồi rồi lại nói với Hoàng Hữu Tài: "Bây giờ sóng to gió lớn, đợi thêm một thời gian nữa, lệnh truy nã cũng không nghiêm ngặt hơn"



"Tôi biết" Hoàng Hữu Tài sau này còn muốn mượn lực lượng của ông chủ để báo thù, cho nên hắn đương nhiên không hy vọng ông chủ có vấn đề gì, dù sao thì chuyện này cũng không cần phải nóng lòng, đã nhịn đụoc lâu như vậy rồi, thì để Dương Minh đắc ý thêm một thời gian nữa cũng không sao.



Trong tự đáy lòng của Hoàng Hữu Tài tin chắc rằng, có thể băm vầm Dương Minh ra làm ngàn mảnh, chỉ là vấn đề thời gian thôi.



Chờ Hoàng Hữu Tài đi ra ngoài cửa, ông chủ phía sau hít liên tục mấy hơi, khôi phục lại tâm tình của mình, ông ta nổi giận cũng không phải bởi vì hình tượng của mình bị lộ ra ngoài, đây không thể tính là vấn đề được, ông chủ căn bản không sợ người khác thấy bộ dáng của mình thế nào.



Nhưng mà, trong lòng ông ta khó chịu! Cực kỳ khó chịu! Bởi vì ông ta thất bại, lại một lần thất bại, không biết lần này có liên quan đến Dương Minh hay không, nói chung là do bản thân bất cẩn, để cho người khác nắm lấy nhược điểm!



Bây giờ lệnh truy nã đã phát ra rồi, nhưng mình vẫn có thể hiên ngang ra cửa, tuy rằng. ông chủ phía sau đập mạnh một đấm lên bàn.



Thấy cửa sổ chat với bác sĩ Ban Kiệt Minh chớp chớp báo tín hiệu, ông chủ liền mở lên coi.



"Liệp Ưng, bị sao vậy, tại sao không nói lời nào?" Đây là tin nhắn do bác sĩ Ban Kiệt Minh gửi đến, và được viết bằng tiếng Anh.



Thì ra, ông chủ phía sau có danh hiệu trong tổ chức là Liệp Ưng, và ông ta cũng không phải là trùm cuối, phía sau ông ta còn có người ghê hơn.



"Bác sĩ, bây giờ khuôn mặt của tôi đã bị lộ, bị người ta truy nã" Liệp Ưng tức giận gõ chữ trả lời.



"Cái này không sao cả, tôi làm cho anh một cái mặt nạ khác" Bác sĩ Ban Kiệt Minh thản nhiên trả lời.



"Làm phiền ngài, bác sĩ" Liệp Ưng thở phào nhẹ nhõm, xem ra bác sĩ Ban Kiệt Minh cũng không trách tội mình vì chuyện này, mà dễ dàng đáp ứng làm một cái mặt nạ khác.



"Nếu như có thể tìm được lão già Tôn Tứ Khổng kia, thì có thể làm ra mặt nạ biến hóa, cũng không cần phải cố sức như vậy" Bác sĩ Ban Kiệt Minh thở dài nói.


Nhưng mà, cho dù là vậy, thì cái bảng số xe này cũng không rẻ rồi, trong lòng Từ Khiêm càng thêm căm tức, cái tên Dương Minh này tại sao lại giàu hơn mình nhĩ?



Chiếc xe và bảng số xe như vậy, tại sao trước đây Từ Khiêm chưa từng nghe qua? không phải là Dương Minh thật sự có chủ ý với Lâm Chỉ Vận? Từ Khiêm đã từng nghe nói qua, mấy tên thiếu gia nhà giàu luôn muốn đổi bạn gái, thậm chí là còn có người muốn duy trì quan hệ song song luôn, mà mấy cô gái này cũng mê tiền, cho nên làm bộ không biết.



Vì thế, Từ Khiêm càng nghĩ càng giận, tính cách của Lâm Chỉ Vận rất đơn thuận, mà lại bị Dương Minh lừa! Vốn dĩ, hắn không có nhiều suy nghĩ về Dương Minh, nhưng bây giờ thì lại tràn ngập địch ý.



Từ Khiêm thầm nghĩ, xe xịn bảng số đẹp thì thế nào? Tuy rằng bảng số xe của mình không đẹp, còn có cả con số 4, nhưng mà cũng là một dãy số đặc quyền rồi, đến lúc đó cho mày chịu chết!



Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Khiêm âm thầm nghĩ ra một kế hoạch, một hồi, nhất định phải đi qua đoạn đường một chiều, mong rằng chổ đó có cảnh sát giao thôn, đến lúc đó, xe của mình có thể qua, còn xe của Dương Minh khẳng định sẽ bị vịn lại, đến lúc đó mình xuất hiện giúp đỡ, như vậy có thể làm tăng địa vị của mình rồi!



Đây là một trong các suy nghĩ thông thường, giống như các kịch bản phim vậy, đến thời khắc mấu chốt, nam diễn viên chính xất hiện giải quyết vấn đề, sau đó hốt luôn nữ diễn viên chính đi.



Từ Khiêm cũng rất rõ ràng điều này, bây giờ cũng muốn lấy lại mặt mũi, cho nên cùng phải làm ra những chuyện mạnh hơn Dương Minh! Cho dù không thể giải vây cho Dương Minh, để cho Dương Minh ở đó bị xử lý, thì cũng có thể mang Lâm Chỉ Vận đi ăn.



Vô luận thế nào thì mình cũng sẽ không chịu thiệt, cho nên sau khi có được kế hoạch, Từ Khiêm quyết định thực hiện nó.



"Chỉ Vận, hắn đến lớp tìm em?" Dương Minh vừa lái xe vừa hỏi Lâm Chỉ Vận.



"không có" Lâm Chỉ Vận lắc đầu: "Lúc em vừa tan học, hình như hắn cũng tan học theo, hắn gọi em lại, nói là vô tình gặp phải"



Dương Minh gật đầu, Lâm Chỉ Vận đương nhiên là sẽ không nghĩ nhiều rồi, nàng ta biết rằng dụng tâm của Từ Khiêm đáng sợ thế nào? Vi thê 1noi1: "Cái tên Từ Khiêm, có thể là muốn theo đuổi em, em cẩn thận một chút"



"A? không thể nào?" Lâm Chỉ Vận cả kinh, sắc mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt góc áo: "Em không có gì với hắn đâu."



"Anh đương nhiên là không hoài nghi em có gì với hắn rồi" Dương Minh cười cười, nắm lấy tay của Lâm Chỉ Vận, nói: "Anh làm sao có khả năng nghi ngờ em chứ? Anh chỉ muốn em đề phòng một chút thôi"



"Vậy. sau này em sẽ cách xa hắn ra một chút là được" Lâm Chỉ Vận gật đầu: "Hay là, em không tham gia lễ nghệ thuật này?"



"Em đã đồng ý rồi, sao lại nói không tham gia?" Dương Minh cười cười, hắn không muốn để cho Lâm Chỉ Vận cảm thấy hắn là một con người chuyên quyền, bóp chết hứng thú của nàng, thậm chí là làm nhiễu loạn cuộc sống của nàng.



"Đúng rồi, Từ chủ tịch có nói, tiết mục biểu diễn có thể diễn chung với bạn, hay là, chúng ta cùng nhau biểu diễn nha?" Lâm Chỉ Vận hỏi.



"Cái này thì có thể, vậy hai chúng ta cùng diễn đi" Dương Minh đương nhiên là vui vẻ đáp ứng.



Hồi trưa hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nếu Lâm Chỉ Vận không được, vậy thì hắn lên sân khấu cùng với nàng.



Thấy chiếc xe của Từ Khiêm tự nhiên quẹo vào đường một chiều, Dương Minh nhất thời nhíu mày, bây giờ là giờ cao điểm, xe ra về hơi nhiều mà tên Từ Khiêm này làm gì vậy? Nhiều xe như vậy mà cũng đi vào đường ngược chiều?



Nhưng mà, Dương Minh do dự một chút, rồi cũng quẹo theo, nếu như hắn muốn vậy, mình lại không đuổi theo, thì có vẻ như là sẽ có chuyện xảy ra, dù sao thì đã có xe của Từ Khiêm đi phía trước mở đường rồi, mình chỉ việc đi theo là được, cũng không cần phải sợ đụng phải xe phía trước.



Từ Khiêm vốn đang sợ Dương Minh sẽ không theo, nhìn thấy Dương Minh quẹo theo phía sau, Từ Khiêm nhất thời thở phào một hơi, đi theo là tốt rồi.



Thấy phía trước có cảnh sát giao thông đang trực, Từ Khiêm thầm nghĩ, một hồi mày chờ xui xẻo đi!



Nhưng mà, cho dù là vậy, trong lòng Từ Khiêm vẫn có chút lo lắng, giấy phép lái xe của hắn, đúng là xe công vụ ở Tùng Giang, thỉnh thoảng vi phạm luật giao thông thì dùng được, bình thường thì cảnh sát sẽ không chặn đầu hắn lại.



Chỉ là, đi ngược chiều trong con đường nhiều xe như vậy, Từ Khiêm lần đầu tiên đi, giấy phép công vụ chỉ cần không quá đáng, thì cảnh sát giao thông sẽ không quản, nhưng mà bây giờ công khai đi ngược chiều như vậy, Từ Khiêm cũng không biết là có được nể tình hay không, nhưng mà nghĩ rằng hẳn là sẽ có.



Đối với hành vi đi ngược chiều của Từ Khiêm, những chiếc xe chạy bình thường kia cũng đang chửi ầm lên, bởi vì đường này đang bị kẹt, chỉ có ba làn đường xe chạy, mà xe của hắn chiếm hết một làn đường rồi, ở đây vốn kẹt xe, mà bởi vì hắn lại càng thêm kẹt.



Nhưng mà Từ Khiêm cũng mặc kệ mấy cái này, vì để tỏ vẻ, cho nên hắn mở còi cảnh sát lên, bắt đầu nhấn điên cuồng, nhưng mà như vậy thì lại có hiệu quả, các xe khác điều chủ động nhường đường.



"Hắn làm như vậy là sai rồi" Lâm Chỉ Vận nhíu mày, hiển nhiên là không có hứng thú với hành động làm trái luật của Từ Khiêm, ngược lại còn cảm thấy thẹn.



"Ai mà biết hắn nghĩ cái gì" Dương Minh nhún vai, vi phạm luật giao thông Dương Minh cũng có làm rồi, ví dụ như chạy vượt tốc độ trên đường cao tốc vậy, nhưng mà hắn quả thật là có chuyện phải làm, vả lại cũng là công vụ, cho nên cũng không đáng trách.