Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1293 : Lễ khai mạc
Ngày đăng: 11:37 19/04/20
Liễu Ky Phi cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ Hứa Tiểu Bân mở miệng.
Hứa Tiểu Bân cũng nhìn ra là Liễu Ky Phi đang chờ mình mở miệng, nhất thời ngượng ngùng, nói: "Phi ca, chuyện này cũng không khác biệt gì lắm, bên đối phương cũng có hứng thú về lần hợp tác này"
"Ừ, vậy là tốt rồi" Liễu Ky Phi cũng đã dự định rồi, dù sao thì lần hợp tác này rất là mê người, trừ phi là Bạo Tam Lập không bị cám dỗ bởi đồng tiền, nếu không thì chắn chắn sẽ đồng ý với cái đề nghị này: "Đúng rồi, là Bạo Tam Lập tự đi sao?"
"Đúng vậy, là Bạo tổng tự đi, còn dẫn theo một Kinh phó tổng nữa" Hứa Tiểu Bân nói: "Xem ra, người ta cũng coi trọng lần hợp tác này với chúng ta"
"Kinh phó tổng?" Liễu Ky Phi nghe mắt lại, hắn nghe đến họ Kinh là thấy khó chịu, nếu như không phải do Kinh Tiểu Lộ, thì hắn làm sao có thể làm ra chuyện lớn như vậy? Có thể bị cái tên Dương Minh kia tát cho một cái bạt tai?
"Đúng vậy, gọi là Kinh Tiểu Lộ, tuổi cũng không lớn, khoảng hai mươi là cùng" Hứa Tiểu Bân nhớ đến tướng mạo của Kinh Tiểu Lộ, không khỏi thầm than: "Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng được, tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngồi vào chức phó tổng"
"Cái gì? Kinh Tiểu Lộ" Liễu Ky Phi vừa nghe đến tên này, sắc mặt liền trở nên xấu xí đến cực điểm, hai con mắt trừng lên: "Chú nói là con kỹ. không, là cô gái hai mươi tuổi ấy, là phó tổng sao?"
Liễu Ky Phi vừa định nói chữ" kỹ nữ" ra thì nhanh chóng nuốt vào bụng, đổi giọng ngay, bây giờ hắn không thể để cho Hứa Tiểu Bân phát hiện ra ân oán của hắn và Dương Minh cùn g Kinh Tiểu Lộ, nếu không thì Hứa Tiểu Bân khẳng định sẽ không giúp đỡ hắn nữa.
"Đúng vậy, thật sự là tuổi còn rất trẻ, nhưng mà là một người rất điềm tĩnh, không hề có vẻ kiêu căng của thanh niên ngày nay" Đây là ấn tượng đầu tiên của Hứa Tiểu Bân về Kinh Tiểu Lộ, Kinh Tiểu Lộ trầm tĩnh ít nói, nhưng lại tạo thành ấn tượng bí hiểm trong Hứa Tiểu Bân.
Điềm tĩnh? Liễu Ky Phi tức đến nổi muốn mắng người, con này mà điềm tĩnh thì trên đời này chẳng còn ai hoạt bát cả! Nghĩ lại cái cảnh lúc đầu dụ dỗ mình, Liễu Ky Phi tức đến bốc khói luôn. Hắn đã có thể xác định trăm phần trăm rằng, Kinh Tiểu Lộ này chính là Kinh Tiểu Lộ đó, mặc dù trên đời này có rất nhiều người trùng tên, nhưng Liễu Ky Phi tuyệt đối không cho rằng là trùng hợp đến như vậy.
Khoảng hai mươi tuổi, lại có quan hệ với Dương Minh, Kinh phó tổng này khẳng định là con tiện nhân tối qua! Chỉ là, nó có thể ngồi lên đến chức phó tổng! Xem ra năng lực của tên Dương Minh này không nhỏ, ít nhất là có thể sai khiến được Bạo Tam Lập.
Cái này cũng xác minh được lời nói của trưởng phòng Nghiêm, lẽ nào Dương Minh mới chính là ông chủ phía sau của công ty bảo an Danh Dương?
"Đúng rồi, cái người tên Dương Minh kia, hắn có thân phận gì? Có hỏi thăm hay không?" Liễu Ky Phi hỏi.
"Đã hỏi rồi" Sắc mặt của Hứa Tiểu Bân trở nên nghiêm túc hơn: "Dương Minh là ông chủ của Bạo Tam Lập, gọi là Dương chủ tịch, khách sạn Quốc Tế Tùng Giang mà chúng ta đến ăn, cũng là sản nghiệp của Dương chủ tịch"
"Dương chủ tịch" Liễu Ky Phi nghe xong mấy chữ này, cả người giống như là bị búa tạ đập vào vậy, sắc mặt thay đổi một cách đáng sợ, tiểu tử này sao có thể là Dương chủ tịch? Khách sạn Quốc Tế Tùng Giang cũng là sản nghiệp của hắn? Xem ra hắn rất có thân phận tại Tùng Giang rồi!
Liễu Ky Phi không ngốc, người có thể mở một cái khách sạn quy mô và hoành tráng như vậy, khẳng định là phải có bối cảnh, cũng không có khả năng là một kẻ ngu si không hiểu chuyện kinh doanh. Dự tính của mình sai rồi, muốn hù dọa bọn họ, để cho bọn họ chủ động nhường công ty lại, xem ra khả năng không còn lớn nữa.
Đương nhiên, Từ Khiêm cũng có suy nghĩ riêng của hắn, những cái đèn huỳnh quang đó cơ bản đều là mua sỉ về rồi bán giá lẻ, người khác đương nhiên sẽ cảm thấy nó rẻ hơn bình thường rồi! Mà hắn bán những món đồ ăn nước uống kia, cũng không chênh lệch gì với giá của siêu thị cả, cho nên lợi nhuận cũng không tồi.
Cái đèn huỳnh quang và đèn laser có thể tiêu thụ được, cũng là có nguyên nhân. Thứ này rất rẻ, trên cơ bản là mọi người đều mua được, cứ như vậy, hiện trường sẽ trở nên sinh động hơn, tất cả mọi người cầm đèn huỳnh quang quơ qua quơ lại, đó là một cảnh tượng náo nhiệt cỡ nào?
Đây là hoạt động đầu tiên từ khi hắn ngồi vào cái chức chủ tịch hội sinh viên này, hắn muốn được nổi tiếng, khẳng định địa vị của mình trong trường. Trước kia, hắn cũng muốn hấp dẫn ánh mắt của các cô gái khác, rồi xem xét lấy một người chọn làm bạn gái, nhưng mà bây giờ thì hắn không cần nữa, hắn đã xác định được mục tiêu, đó chính là Lâm Chỉ Vận.
Lãnh đạo trong trường lần lượt ngồi xuống hàng ghế đầu, Từ Khiêm cũng ngoắc tay ra hiệu với mọi người, ý bảo có thể bắt đầu được rồi.
Ngọn đèn bên trong hội trường dần dần tắt, một nam và một nữ mặc bộ đồ tây màu đen và một bộ đầm màu hồng chậm rãi bước lên sân khấu. Hai người này cũng là người được chú ý trong trường, nữ mặc dù không được hot và nổi tiếng như những hoa hậu giảng đường trên mạng, còn nam thì cũng không có phong cách như Dương Minh, nhưng mà khi vừa xuất hiện đã được mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
Dương Minh và những hoa hậu giảng đường khác đều rất là mờ ảo, đối với phần lớn mọi người mà nói, bọn họ như là thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy, bình thường muốn gặp mặt cũng khó, cho nên mới trở nên ồn ào như vậy.
"Xin chào các vị lãnh đạo tôn kính, các thầy cô cùng tất cả các bạn học" Người nam cung kính nói: "Tôi là Lại Minh Húc, sẽ là người dẫn chương trình tối nay"
Lại Minh Húc vừa nói xong thì bên dưới liền truyền lên một tràng vỗ tay cùng những tiếng hét ồn ào, xem ra Lại Minh Húc này cũng là một người nổi tiếng trong trường rồi.
"Tôi là Trữ Thầm" Cô gái cũng cung kính nói: "Hy vọng mọi người sẽ có một đêm khó quên"
"Lễ nghệ thuật lần thứ hai mươi tám của đại học Tùng Giang bây giờ được bắt đầu trong tối nay" Lại Minh Húc và Trữ Thầm cùng nhau tuyên bố.
Bên dưới lại truyền đến một tràng vỗ tay kịch liệt, tiết mục tiết theo cũng được bắt đầu, bước lên sân khấu đầu tiên chính là một nhóm múa của hội quán múa nghệ thuật, là một điệu múa dân tộc, đương nhiên, điệu múa này nói thẳng ra là không hấp dẫn được giới trẻ hiện nay, nhưng mà lại rất hợp khẩu vị của các lãnh đạo. Tiết mục đầu tiên được lãnh đạo và khách quý gật đầu, tán thưởng nhiệt liệt.
Nhưng mà, giới trẻ xem không hiểu cũng không sao cả, có thể nhìn thấy mỹ nữ múa là được. Bởi vì những nữ sinh lên biểu diễn đều có vóc người rất chuẩn, tướng mạo lại không tồi, vì thế, những tên sắc lang bên dưới bắt đầu bắn mắt ra nhìn.
Từ Khiêm đứng ở phía sau, cũng cảm thấy thỏa mãn với màn mở đầu này, có thể làm cho lãnh đạo và khách quý vui, đã làm cho hắn tốn không ít tâm tư.
Lúc chọn tiết mục, Từ Khiêm không dám loại bỏ các loại ca múa truyền thống như vậy. Dù sao cũng phải nghĩ đến tâm lý của lãnh đạo, không có khả năng không thèm nhìn mặt người ta được. Nhưng mà, hắn giữ lại tiết mục truyền thống, đồng thời cũng làm cho nó trở nên hợp khẩu vị với đám thanh niên hiện nay.
Ví dụ như điệu múa này, tuy rằng là múa dân tộc, nhưng mà hiệu ứng ánh sáng cùng với quần áo của người múa đều thể hiện sự gợi cảm, điều này làm cho các tên không hiểu biết gì về nhảy múa cũng có thể hưởng thức mặt khác của tiết mục.