Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1318 : Gọi điện cho người thân
Ngày đăng: 11:38 19/04/20
"Em nói cái này à?" Đổng Quân nghe xong cười nói: "Giấy phép ở Tĩnh Sơn còn ít, không giống như Tùng Giang chúng ta, mấy cái bảng số ở Tùng Giang như B8888 chỉ có vài cái thôi, đều bị những ông chủ dùng quan hệ lấy mất hết rồi, còn ở Tĩnh Sơn thì ít hơn, làm bảng số cũng dễ hơn"
"Thì ra là vậy" Dương Minh nghe xong gật đầu: "Em còn tưởng su huynh không thèm để ý mấy cái này chứ"
"Số đại cát mà" Đổng Quân cười nói: "Nhưng mà sư đệ, bảng số xe của em mới là độc đáo, bảng số duy nhất tại Tùng Giang cũng làm cho em nữa, sư huynh rất là bội phục"
"Nhờ bạn làm giùm thôi" Dương Minh nói: "Của anh cũng đâu có kém, E33333 mà"
Nói tào lao vài câu xong, xe cũng đã bắt đầu đi vào đường cao tốc, Dương Minh cũng không muốn nói nhiều nữa, nhắm mắt lại, Đổng Quân nhìn thấy Dương Minh muốn nghỉ ngơi, vì thế cũng ngậm miệng lại.
Đường cao tốc Đông - Tùng vừa được sửa xong, xe cũng có thể chạy vào rồi, cho nên chỉ cần một tiếng mà thôi.
Đưa Dương Minh và Phương Thiên đến cửa ra vào, Đổng Quân cũng chào tạm biệt.
Lúc đầu còn muốn tranh thủ đi thăm Tôn Khiết một lần, nhưng mà lịch bay rất kín, mấy bây tuy rằng một tiếng nữa mới cất cánh, nưng mà cần phải đến sớm một chút, không nên làm lỡ thời gian.
Nhưng mà Dương Minh cũng gọi điện cho Tôn Khiết, nói cho nàng biết mình cần ra ngoài, bây giờ đang ở sân bay quốc tế Đông Hải, chỉ là thời gian hạn hẹp, không có biện pháp đi gặp nàng.
Tôn Khiết nghe thấy Dương Minh ra nước ngoài, cũng không có hỏi Dương Minh đi làm cái gì, bây giờ nàng cũng rất ít hỏi về chuyện của Dương Minh nữa rồi. Người đàn ông này đã trưởng thành rồi, không còn là cậu con trai hay xấu hổ ngày trước nữa, biến thành một nam tử hán có thể đội mưa che gió cho mình rồi.
Chỉ khi nào Dương Minh thật sự gặp phiền phức, tìm nàng thương lượng, thì Tôn Khiết mới bày mưu tính kế cho hắn, những lúc khác, Tôn Khiết đều cố gắng không biểu hiện bản chất thật ra bên ngoài.
Có đôi khi, làm một người con gái biết nghe lời, cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
"Tất cả cẩn thận, khi trở về gọi cho em một tiếng, báo bình an" Tôn Khiết dặn dò Dương Minh, giống như là vợ dặn chồng vậy.
"Mẹ, con muốn ra ngoài một chuyến, có thể là nửa tháng mới về, con vừa mới nói với cha xong" Dương Minh nói.
"Ơ? Lại ra ngoài?" Dương mẫu nghe nói Dương Minh muốn ra ngoài nữa, liền có chút thất vọng, Dương Minh vừa mới trở về, còn chưa kịp về nhà thì lại phải đi.
"không có biện pháp, chuyện làm ăn" Dương Minh đành phải nói dối.
"À, vậy thì cũng không thể dừng lại được" Dương mẫu nghe nói đến chuyện làm ăn, không nói thêm gì nữa, vội nói: "Nhớ chú ý thân thể đó, đừng để sinh bệnh là tốt rồi"
"Dạ, con sẽ chú ý" Dương Minh nói.
"Đúng rồi, Đại Minh, anh ho của con mấy hôm trước có đến tìm mẹ." Dương mẫu nói đến đây, có vẻ muốn nói lại thôi.
"Vu Trì? Mẹ, hắn tìm mẹ làm gì?" Dương Minh hỏi: "Mẹ cứ việc nói thẳng đi, con là con trai của mẹ mà, giữa mẹ và con có gì không thể nói chứ?"
"Đại Minh, anh họ của con không dám đến tìm con, mà nhờ mẹ nói với con một chuyện, bạn gái của hắn phạm lỗi trong công ty, con xem đừng có đuổi bạn gái của hắn được không?"
Dương Minh nghe mẹ nói xong, cũng biết là mẹ nói thay cho Vương Hiểu Nhiễm. Chuyện này Dương Minh đã biết kết quả rồi, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đã cho Vương Hiểu Nhiễm một cơ hội cuối cùng, nhưng mà nàng ta không chịu chủ động nhận sai, cho nên Bạo Tam Lập mới đuổi nàng ta.
"Mẹ, mẹ nghĩ thế nào?" Dương Minh cũng muốn hỏi ý kiến của mẹ.
"Đại Minh, đều là người thân, con xem có thể nói giúp được không? Chuyện này cũng không có gì lớn, mà con bé đó cũng đã thừa nhận sai lầm rồi, anh họ của con cũng tìm đến cửa để xin lỗi" Dương mẫu nói: "Mẹ thấy con bé này cũng không giống kẻ ác, hay là khoan dung độ lượng tha cho nó đi nha con?"
Dương Minh thầm nghĩ, thiện ác không thể nhìn từ trên mặt ra được. Nếu như có thể nhìn ra, vậy thì người xấu trên đời này đã bị bắt hết rồi.