Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1332 : Thầy trò tâm sự

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Dưới sự dẫn dắt của Mộc Ân Bình, Dương Minh và Phương Thiên leo lên một chiếc xe việt dã, bởi vì khu biệt thự của Hồ Điệp gia tộc nằm ở trong núi, xe bình thường khó mà đi vào, chỉ có xe việt dã mới đảm nhận được chuyện này rồi.



"Lão Vương thế nào?" Phương Thiên cùng Mộc Ân Bình và Vương Tung Sơn đã có giao tình nhiều năm rồi, nói chuyện cũng rất tùy ý, không có nhiều quy định.



"Ngài và Dương tiên sinh cứ để Hồ Điệp gia tộc ở trước, tối nay lão gia sẽ gặp mặt Dương tiên sinh một chút, ngày mai sẽ an bài tiểu thư đến gặp, mọi người ngồi xuống nói chuyện" Mộc Ân Bình tương đối kính trọng Phương Thiên, bởi vì thân phận của ông ta chỉ là một quản gia thôi, quen biết là quen biết, nhưng quy định thì không thể phá hủy. Nghe Phương Thiên hỏi như vậy, Mộc Ân Bình cũng có chút buồn cười, thầm nghĩ, ông không phải là đã sớm lập ra kế hoặc này với Vương Tung Sơn rồi sao? Tại sao lại hỏi tôi? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hẳn là không muốn làm lộ ra trước mặt Dương Minh mà thôi.



"Tốt, vậy làm phiền ông!" Phương Thiên gật đầu.



Dương Minh cũng không nghi ngờ gì về sự an bài này cả, nếu như lần này đã quyết định từ hôn, thì vô luận là thu xếp chuẩn bị thế nào, hắn cũng sẽ không có ý kiến gì cả. Đối với vị tiểu thư chưa từng gặp mặt của Hồ Điệp gia tộc, vô luận là xinh đẹp như thiên tiên cũng được, thì Dương Minh cũng sẽ không có hứng thú với nàng.



Mỹ nữ nhiều lắm, Dương Minh cũng không thể thấy ai là cưới người đó về đúng không? Đây quả thật là một trò đùa, dù rằng mình có một hòn đảo riêng tại châu phi đủ chổ chứa, nhưng mà" tinh" lực cũng có hạn vậy!



"Dương tiên sinh?" Mộc Ân Bình hỏi.



"Con nghe theo sự thu xếp của chú" Dương Minh cười nói.



Mộc Ân Bình gật đầu, không nói gì cả. Xe chạy thẳng đến biệt thự của Hồ Điệp gia tộc, lần này Dương Minh đến đây một cách quang minh chính đại, không giống như lần trước, đến như gió rồi chạy đi như bão vậy.



Sau khi vào bên trong Hồ Điệp gia tộc, Dương Minh và Phương Thiên được thu xếp ở hai phòng riêng, dù sao ở đây cũng có rất nhiều phòng trống, cho nên hai người được độc chiếm riêng một phòng.



Mộc Ân Bình đi rồi, Dương Minh đi đến phòng của Phương Thiên, hỏi: "Phương lão đầu, Mộc quản gia có chủ ý gì thế? Tại sao ánh mắt của ông ta nhìn con có vẻ lạ?"



Phương Thiên thầm nghĩ may mắn, cũng may là Dương Minh chỉ hoài nghi, chứ không phát hiện ra cái gì. Đồ đệ của mình quả nhiên là không tầm thường, nhạy cảm đến nổi cảm nhận được ánh mắt không tầm thường của Mộc Ân Bình, cái tên Mộc Ân Bình này khẳng định là muốn nhìn trò cười của Dương Minh và Vương Tiếu Yên rồi, cho nên bây giờ dù che dấu có tốt thì cũng không tránh khỏi những ánh mắt lơ đãng, và chính sự lơ đãng đó đã khiến cho Dương Minh hoài nghi.




Dương Minh gật đầu: "Vương Nhược Thủy, tên nghe rất êm tai.



"Sau khi từ chối Nhược Thủy, nàng ta để lại một tờ giấy, nói là muốn kết thúc cuộc sống, rồi biến mất." Phương Thiên cười khổ: "Lúc ta lấy vợ lại, nàng ta đã bạt vô âm tín, sống hay chết cũng không có bất kỳ tin tức gì."



"Vậy sau này ông không tìm bà ta?" Dương Minh hỏi.



"Sao lại không có?" Phương Thiên đáp: "Quan hệ của ta, con cũng biết rồi, như là thiên la địa võng vậy, nhưng cũng không có một chút về tin tức của nàng.



"Sống không thấy người chết không thấy xác?" Dương Minh hỏi tiếp.



"Có thể nói là như vậy." Phương Thiên gật đầu than: "Nhưng mà, bản thân Nhược Thủy cũng là một sát thủ kiệt xuất, nếu như nàng ta thật sự muốn đi, ta cũng không thể ngăn cản nàng ta được"



Nghe Phương Thiên nói vậy, Dương Minh cũng biết, trong lòng Phương Thiên vẫn còn một tia hy vọng, mong rằng Vương Nhược Thủy không có tự sát, mà là ở một nơi nào đó, cứ như vậy thì sẽ còn hy vọng.



"Nếu như là vậy thì cũng khó mà nói chính xác" Dương Minh nói: "Có hy vọng luôn luôn tốt, có lẽ Vương Nhược Thủy tiền bối ẩn cư ở đâu đó cũng không chừng."



"Mong là như vậy." Phương Thiên thở dài, khoát tay nói: "Được rồi, đừng nói ta nữa, nói về con đi, con thật sự quyết định từ hôn?"



"Đương nhiên là thật, nếu không chúng ta đến đây làm gì?" Dương Minh nghe xong, cảm thấy kỳ quái: "Chẳng lẽ còn mục đích khác?"



"Chúng ta đến đây, đương nhiên để từ hôn"