Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1372 :
Ngày đăng: 11:38 19/04/20
"Bạn trai của Yên Yên?" Vương Nhược Thủy có phần khó hiểu nhìn Vương Tung Sơn, nói: "Lúc này không phải là đính hôn với tên đồ đệ của họ Phương kia sao? Sao lại biến thành bạn trai của Yên Yên? Chẳng lẽ, hai người này cùng nhau tiến hành?"
Vương Tung Sơn thấy Vương Nhược Thủy còn chưa nghe rõ, hắn cười phất tay nói: "Nhược Thủy. Thật ra chuyện là như vậy. Bạn trai của Yên Yên chính là đồ đệ của Phương lão đầu, mà đồ đệ của Phương lão đầu chính là Dương Minh, bạn trai của Yên Yên!"
"Cái gì?" Vương Nhược Thủy bị lời nói của Vương Tung Sơn làm cho đầu óc như lọt vào trong sương mù, đây rốt cuộc là chuyện loạn thất bát tao gì, sao bạn trai của Yên Yên biến thành đồ đệ của Phương Thiên? Đã như vầy còn từ hôn làm cái gì? Đúng là, với một người đứng ở ngoài cuộc như Vương Nhược Thủy thì thật sự khó có thể giải thích các quan hệ trong đó." Anh, anh rốt cuộc muốn nói cái gì, sao em nghe không hiểu một câu nào trong đó thế?"
"Không hiểu cũng là bình thường thôi." Vương Tung Sơn thầm nghĩ: "Xem ra chính mình nhất định phải nói thẳng ra, nói cách khác với tính tình của Vương Nhược Thủy khẳng định sẽ truy vấn tới cùng."
Vì vậy hắn nói: "Chuyện này nói ra rất dài. Lúc trước hôn sự của Yên Yên là do cha chúng ta đặt ra, nói cách khác, đó là chuyện rất khó sửa đổi. Nhưng mà theo quá trình Yên Yên lớn lên rồi hiểu chuyện, biết được bản thân có hôn ước, nó liền sinh ra tâm lý phản đối mãnh liệt, nó không muốn gả cho một người mà mình chưa từng gặp mặt, hai người không có bất cứ cảm tình gì, sinh hoạt trong tương lai liệu có tiếng nói chung? Tuy có thể nói là đồng hành, nhưng mà cũng không phải đồng hành là có thể hòa hợp thậm chí yêu nhau. Đây là điều mà Yên Yên không thể tiếp nhận, cho nên nó và anh có một ước định, đó chính là để nó thoát ly gia tộc, đi Trung Quốc học, trong lúc đó thành lập một tổ chức sát thủ, nếu như sau này thực lực siêu nhiên hơn Hồ Điệp gia tộc, trở thành đệ nhất, như vậy anh sẽ giải trừ chuyện hôn ước này, nếu không nghe, vậy phải ngoan ngoãn về nhà thành thân. Ước định này anh đã đồng ý với nó, nhưng mà trong mắt anh, nó một mình thành lập một tổ chức sát thủ như thế, đó là chuyện không thể, mà huống hồ lại phải là đệ nhất, như vậy càng thêm không có khả năng!"
"Đúng là như thế." Vương Nhược Thủy nghe Vương Tung Sơn nói xong, cũng không khỏi gật đầu nói: "Nhưng mà anh, anh không biết yêu cầu như vậy có phần hơi quá sao? Gia tộc Hồ Điệp chúng ta, cũng có trên trăm năm lịch sử, cuối cùng mới thành quy mô như ngày nay, anh bảo cháu gái trong vòng mấy năm tạo ra một tổ chức sát thủ nhất lưu trên thế giới, đây chẳng phải là chuyện không có khả năng sao? Anh cũng thật là ức hiếp người ta quá đáng? Rõ ràng là không công bằng, rất không công bằng!"
Khó trách Vương Nhược Thủy tức giận, bởi vì ước định giữa Vương Tung Sơn cùng Vương Tiếu Yên, điển hình là một hiệp ước không bình đẳng, thậm chí có thể đoán trước được kết quả cuối cùng, Vương Tung Sơn trăm phần trăm sẽ là người thắng, Vương Tiếu Yên nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Dù sao gia tộc Hồ Điệp cũng là gia tộc sát thủ đứng ở vị trí cao nhất muốn vượt qua gia tộc Hồ Điệp, về căn bản là không có khả năng. Đương nhiên ngoại trừ Phương Thiên cái lão biến thái kia ra, bởi vì Phương Thiên là Vua Sát Thủ nên không thể dùng lẽ thường để đo đếm được.
Nhưng mà bất kể nói thế nào, Phương Thiên cũng là người độc hành hiệp, là một loại anh hùng cô đơn, cũng không phải là một gia tộc, đối với gia tộc Hồ Điệp mà nói không tạo được uy hiếp gì.
Cho nên bỏ qua Phương Thiên, trong tất cả các gia tộc sát thủ, gia tộc Hồ Điệp chính là đệ nhất.
Nói cách khác chỉ cần gia tộc Hồ Điệp còn đứng ở vị trí đệ nhất, như vậy Vương Tiếu Yên muốn thành lập một tổ chức sát thủ siêu việt hơn gia tộc Hồ Điệp quả thực là người si nói mộng!
Phía sau gia tộc Hồ Điệp còn một đám gia tộc sát thủ nữa, mà vượt qua đám người này nói dễ nghe như vậy sao? Ví dụ như gia tộc Charles, những năm gần đây, bọn họ một mực muốn vượt qua gia tộc Hồ Điệp, nhưng cuối cùng đâu có làm được.
Sau khi lên tới đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước nữa, không thể nghi ngờ là khó hơn lên trời, chuyện này há có thể làm được? Cho nên Vương Tung Sơn căn bản cũng không cho Vương Tiếu Yên thực hiện được lý tưởng của nàng.
Trên thực tế chỉ bằng mấy năm trước Vương Tiếu Yên thành lập tổ sát thủ Hắc Quả Phụ, đừng nói trở thành tổ chức sát thủ quan trọng trên thế giới, cho dù bài danh trong bảng trăm gia tộc cũng không có phần!
"Ai vậy?" Vương Tung Sơn hỏi.
Mộc quản gia sao, Vương Tiếu Yên vừa rồi mới rời đi, chẳng lẽ gia hỏa Phương Thiên đã trở lại?
"Là cháu, Dương Minh." Dương đại sát thủ ở trong phòng gọi điện cho Lão Buffon, xác định Lão Buffon có năng lực giải quyết chuyện này, thế cho nên Dương đại sát thủ liền tìm tới chỗ Vương Nhược Thủy đàm phán!
Có lợi thế này trong tay, Vương Nhược Thủy cũng sẽ không kiên trì cùng mình đấu võ nữa, hơn nữa mình lại giúp gia tộc Hồ Điệp một lần, cũng coi như báo ân lần trước tập huấn ở đây, mình dù sao cũng nhờ gia tộc Hồ Điệp mà trưởng thành.
"Dương Minh?" Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy đồng thời kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, lúc trước vừa nhắc đến hắn, lúc này hắn lại đột ngột tới, không biết hắn muốn nói chuyện gì đây?
"Thì ra là Dương Minh tiểu hữu à!" Vương Tung Sơn ra hiệu cho Vương Nhược Thủy, ý bảo nàng an tâm một chút chớ vội, sau đó lão thân mật nói: "Cửa không có khóa, vào đi!"
Dương Minh trước đó cũng không dùng dị năng dò xét tình cảnh trong thư phòng, bởi vì hắn cảm thấy, không cần thiết, dị năng của bản thân phải dùng đúng lúc mới đem lại tình huống tốt nhất, nếu như thời khắc nào cũng dùng, vậy loại dị năng này cũng không đáng tiền nữa, huống chi, mình chung quy cũng không thể cả đời dựa vào dị năng này, phải cẩn thận từng ly từng tí mỗi khi sử dụng.
Đẩy cửa phòng ra, Dương Minh mới thấy Vương Nhược Thủy cũng có trong phòng, hắn lập tức vui mừng! Vốn hắn quyết định gặp Vương Tung Sơn trước, giải quyết xong chuyện phiền toái trước mắt đã, sau đó thuận tiện nói ra chuyện từ hôn với hắn, để hắn thu phục Vương Nhược Thủy ở bên kia, chỉ cần không buộc mình luận võ thì tốt rồi.
Cũng không nghĩ rằng Vương Nhược Thủy có mặt ở đây, trái lại cũng giảm bớt được phiền toái, chính mình nói thẳng ra vẫn tốt hơn, tin tưởng Vương Nhược Thủy lúc này không có khả năng cự tuyệt, cũng không cần để Vương Tung Sơn thông tri nữa cho thêm phức tạp.
"Chú Vương, Vương Nhược Thủy tiền bối, mọi người đều ở đây à!" Dương Minh lễ phép ân cần thăm hỏi hai người một câu, sau đó bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
"Dương Minh tiểu hữu, lúc này tới là có chuyện gì sao?" Vương Tung Sơn có phần hồ nghi nhìn Dương Minh, không biết lúc này hắn tới làm gì.
Mà Vương Nhược Thủy bởi vì biết rõ chân tướng chuyện vừa rồi, cũng không có dùng vẻ mặt bất mãn nhìn Dương Minh nữa, ngược lại ánh mắt còn mang theo một tia nhu hòa. Nếu không phải gia tộc còn có chuyện khó xử chưa giải quyết, Vương Nhược Thủy nhất định sẽ tươi cười đón chào hắn.
"Chú Vương, lần này cháu tới là muốn giao dịch một chút với chú!" Nếu như Dương Minh đã quyết định từ hôn, như vậy sau này sẽ không có liên quan tới gia tộc Hồ Điệp nữa, cho nên hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, đơn giản dứt khoát nói ra mục đích, cũng không quan tâm mình hiện tại có thân phận là vãn bối.