Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1384 :

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Buổi chiều cả gia tộc Hồ Điệp đều trở nên bận rộn, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, là lần đầu tiên đại tiểu thư Vương Tiếu Yên gặp mặt cô gia tương lai!



Nhưng mà bởi vì là lần gặp mặt trước khi đính hôn, cho nên bên trong gia tộc giăng đèn kết hoa rất bận rộn, thế nhưng bên ngoài lại rất trầm. Dù sao chuyện này thuộc về vấn đề cá nhân, cũng không phải là nghi thức đính hôn!



Nhìn đám người đang rất bận rộn, trong lòng Dương Minh cũng thoáng có chút khẩn trương. Mình tới để từ hôn, buổi tối chỉ gặp mặt một chút coi như là hình thức mà thôi nhưng giờ sao lại làm quá như thế này? Nhìn kiểu này, cứ như là đính hôn thật vậy.



Thật khó có thể tưởng tượng, sau khi mình từ hôn với đại tiểu thư bọn họ, đám đệ tử sau khi biết được tin này không biết có cảm giác ủy khuất phí công hay không! Hiện tại bọn họ hẳn là chưa biết, buổi gặp mặt này chỉ là hình thức mà thôi!



Trong mắt bọn họ, lần đầu tiên đại tiểu thư gặp mặt cô gia tương lai đó là một việc trọng yếu cỡ nào, tự nhiên không dám trậm trễ, đem trong ngoài gia tộc bố trí một chút cũng không có gì đáng trách. Dương Minh âm thầm cười khổ, cũng thật làm khó cho đám hạ nhân này.



Giống Dương Minh, Vương Tiếu Yên giờ cũng có tâm trạng như vậy. Nàng nhìn đám người nhà vì mình bận rộn như thế, trong lòng Vương Tiếu Yên cũng không dễ chịu, dường như có một loại cảm giác lừa người vậy. Đám người trong nhà vẫn không hay biết, chó thể nhìn ra được, bọn họ thật lòng cao hứng vì mình, dù sao Gia tộc Hồ Điệp gả chồng cho con gái cũng là một chuyện lớn không thể lớn hơn, thế nhưng trong lòng Vương Tiếu Yên lại rõ nhất, buổi gặp mặt tối nay, đơn giản chỉ là diễn mà thôi, kết quả cuối cùng bây giờ có thể đoán ra được.



Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại có cảm giác quái lạ với vị hôn phu chưa từng gặp mặt kia, đến để từ hôn còn làm lớn như vậy, khiến cho gia tộc Hồ Điệp hao phí hết nhân lực!



Nếu Dương Minh biết Vương Tiếu Yên nghĩ gì, phỏng chừng hắn sẽ dở khóc dở cười, thầm nghĩ, điều này có quan hệ gì với mình? Ngươi nghĩ rằng ta tới đây là vì ngươi sao? Nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không chạy xa thế đâu! Tới nơi này là cho Gia tộc Hồ Điệp các ngươi mặt mũi, nói cách khác từ hôn bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường, căn bản không cần ta phải chạy xa như vậy. Huống chi ta còn giải quyết cho Gia tộc Hồ Điệp các ngươi một chuyện đại phiền toái như vậy, ngươi còn không cảm kích ta, còn ở chỗ này oán ta, thật sự là quá oan uổng đi!



Vừa mở cửa phòng, thấy một đám đệ tử đều ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt tươi cười, trong lòng Vương Tiếu Yên bất chợt cảm thấy chua xót, lúc này, chỉ sợ làm mấy người này thất vọng rồi. Nàng nhẹ thở dài, rốt cuộc nhịn không được bấm số điện thoại gọi tới phòng Vương Tung Sơn.



"Cha, là con Yên Yên!" Vương Tiếu Yên thoáng do dự sau đó nói: "Con có chút chuyện muốn nói với cha!"



"Chuyện gì mà ấp a ấp úng như vậy, con là con gái của ta, có cái gì mà không thể nói chứ?" Giờ phút này tâm tình của Vương Tung Sơn đang rất tốt, vừa rồi Dương Minh đã giải quyết giúp hắn một chuyện đại phiền toái, hơn nữa nghĩ tới chuyện tối này con gái gặp mặt Dương Minh, trong lòng hắn lại cảm thấy rất thú vị, cho nên đối với cuộc điện thoại này của Vương Tiếu Yên, lão cũng làm ra vẻ rất ôn hòa.



"Cha, con cảm thấy, đám người hầu nhà chúng ta hình như nhiệt tình quá mức. Buổi tối chỉ gặp nhau một chút, hơn nữa là thương nghị chuyện từ hôn, bố trí hỉ sự trong nhà như vậy, dường như."



"Ha ha, Yên Yên, thì ra là con muốn nói tới chuyện này?" Vương Tung Sơn thầm nghĩ, đương nhiên là phải bố trí cho thật tốt, sau khi ngươi gặp mặt Dương Minh, có khi còn thương nghị chuyện kết hôn a, ngươi tưởng là thật sự từ hôn sao? Nhưng mà, lời này không thể nói.



"Đúng vậy, con nhìn mặt bọn họ người nào cũng vui sướng, nếu để cho bọn họ biết, chúng ta chỉ làm cho có mà thôi, khẳng định bọn họ sẽ thất vọng." Vương Tiếu Yên thở dài nói.



"Hài tử ngốc, lần đầu tiên con gặp mặt vị hôn phu, đó cũng là chuyện đại sự mà!" Vương Tung Sơn nói: "Chuyện tình từ hôn, hiện tại chỉ có mấy người chúng ta biết, đám đệ tử cùng người hầu còn chưa biết, trước khi con gặp mặt người ta, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không, lần đầu gặp mặt giữa hai người còn ý nghĩa gì nữa? Chúng ta chính là muốn cho người ngoài nhìn, hai người các con từ hôn, cũng không phải chỉ vì một phía, mà là do hai người gặp mặt, cảm thấy đều không thích hợp, cho nên mới từ hôn."




Không thể nói trước được, cũng chỉ có thể giả bộ, hóa trang bản thân thành một bộ dạng khiến nữ tử ghét nhất mà thôi, để khi vị tiểu công chúa kia thấy mình sẽ không muốn gặp lại nữa, như vậy mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn! Ài, vì đại nghĩa, Dương Minh anh tuấn tiêu sái siêu cấp sát thủ ta cũng phải làm kẻ xấu xí một ngày mà thôi!



Khiến Vương Tiếu Yên không ngờ chính là, Dương Minh cũng có ý nghĩ giống nàng! Đây thật là một chuyện trùng hợp thú vị.



Buổi tối cả Hồ Điệp bảo đều tràn ngập không khí vui mừng, Vương Tung Sơn thấy thời gian đã tới, vậy mà Vương Tiếu Yên còn chưa ra khỏi phòng, lão có phần sốt ruột, đi lên gõ cửa: "Yên Yên, tới giờ gặp mặt rồi, con sao còn chưa ra vậy?"



"Cha, cha không phải nói con phải trang điểm thật kỹ đó sao? Con đang trang điểm mà!" Vương Tiếu Yên nhìn đồng hồ trên cổ tay, không phải là còn nửa tiếng nữa sao? Gấp cái gì? Chính mình nếu bây giờ đi ra ngoài, nhất định cha sẽ đuổi trở lại bắt trang điểm lại, đợi tới phút cuối cùng, cho dù cha không hài lòng, cũng không có cách nào.



"Hả.Vậy con nhanh lên đó." Nghe con gái nói vậy, Vương Tung Sơn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đứng ở cửa chờ.



Mà bên kia, Dương Minh cũng đang chuẩn bị. Giọng của Phương lão đầu cũng từ ngoài cửa vọng vào: "Dương Minh, cái thằng chết tiệt này đang làm gì đó? Sắp tới giờ rồi, con còn không mau đi ra cho ta?"



"Đợi chút, đợi chút, con còn đang chọn quần áo mà!" Dương Minh nào có chọn quần áo gì? Giờ phút này rõ ràng hắn đang bôi đỏ vào quần áo thì có!



Quần áo trong phòng đều là người hầu của Gia tộc Hồ Điệp đưa tới cho hắn chọn, Dương Minh xem bộ nào có thể khiến bản thân mình xấu nhất, thật là khó, hình tượng anh tuấn tiêu sái của mình thật khó dấu a, không có biện pháp, Dương Minh cũng chỉ có thể tìm đại một bộ.



"Con sao phải khóa trái cửa lại thế? Mau mở cửa, ta giúp con chọn!" Phương Thiên nghe được giọng nói của Dương Minh, cho nên trong lòng cũng yên tâm hơn phân nửa, tiểu tử này không có chạy trốn là tốt rồi.



"Chờ một lát, sắp xong rồi!" Dương Minh run rẩy tự tay cải tạo một cái áo choàng, mặc vào người, soi trái soi phải, rốt cuộc thỏa mãi nhẹ gật đầu.



Sau khi mặc quần áo tử tế, Dương Minh lại cầm một cái nhẫn ngọc đeo lên ngón tay cái, cái nhẫn này là Vương Tung Sơn trưng bày trong phòng đồ cổ, với thân thủ như Dương Minh, việc trộm thứ đồ này chẳng qua chỉ nhấc tay mà thôi.



Tiện tay cầm lấy một cái kính râm, Dương Minh đeo đôi kính lên sau đó cười toe toét, quá hoàn mỹ, mình thật sự là thiên tài mà! Vuốt vuốt cái nhẫn trên ngón tay, hắn thẳng tay, tàn nhẫn cạo trọc đầu, Dương Minh thầm nghĩ, hiện tại mình giống như một tên ác bá trong Hoàng Thế Nhân a, quả thực chính là ác bá!



Không ngờ mình lại có thiên phú hóa trang như thế! Đây là lần đầu tiên Dương Minh làm sát thủ hóa trang, hiển nhiên là rất thành công, ngay cả mình cũng không nhận ra mình nữa! Nếu không bởi vì sợ lộ thân phận hắn đã trực tiếp dùng dị năng rồi, Dương Minh cũng sẽ không phải khổ sở như thế, trực tiếp biến thành một tên nam nhân cần ăn đòn, cũng không phải là việc khó. Nhìn đồng hồ, thấy không sai biệt lắm, Dương Minh đốt một điếu xì gà, đẩy cửa đi ra.



"Tên nhãi? Mày là thằng nào?" Phương Thiên đang chờ Dương Minh ở cửa, vừa nhìn thấy cửa mở, đang muốn mắng tiểu tử này một chút, làm gì mà chọn quần áo lâu vậy? Nhưng còn chưa có mở miệng, lại thấy một tên nam nhân trọc đầu miệng ngậm xì gà, trên người còn mặt một bộ trường bào ác bá, trên tay còn đeo một cái nhẫn như kiểu nhà giàu mới nổi. Người này là ai vậy?