Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1387 :
Ngày đăng: 11:38 19/04/20
"Bổn đại tiểu thư chờ ngươi đã lâu, giá trị con người của ngươi cũng rất lớn nha?" Vương Tiếu Yên tuy cảm giác rất quen thuộc với khí tức của người trước mắt, nhưng nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, trong lòng nàng duy nhất chỉ có một ý nghĩ đó chính là, tốc chiến tốc thắng, gặp mặt sau đó từ hôn, cho nên bản thân mình lưu lại ấn tượng càng xấu càng tốt.
Vương Tiếu Yên bắt chéo chân, đĩnh đạc ngồi trên mặt ghế, sau đó rít một hơi thuốc, ngậm ngụm khói một lát rồi phun ra.
Vương Tiếu Yên vốn là sát thủ giỏi về việc ngụy trang, giờ phút này bắt chước hút thuốc quả là giống như đúc, người ngoài nhìn vào nhất định sẽ cho rằng nàng là một kẻ nghiện thuốc nặng. Thế nhưng người trước mặt là ai chư, chính là Dương Minh Dương đại sát thủ, rất giỏi về việc quan sát! Hút thật với hút giả tuy thoạt nhìn tương tự, thế nhưng trên thực tế lại rất khác biệt, hút thuốc thật đem khói hít vào trong phổi, cho nên khi hút, đồng thời lồng ngực sẽ hõm vào, thế nhưng nếu là giả vờ, chỉ ngậm trong miệng thôi, lồng ngực sẽ không có hõm lại, cho nên chỉ với chi tiết nhỏ này, có thể phân biệt được thật giả.
Dương Minh cũng không phải là muốn phân biệt vị tiểu thái muội ở trước mắt này biết hút thuốc thật hay là giả bộ, chẳng qua khi phát hiện ra tình huống này, hắn không khỏi buột miệng đùa cợt: "Căn bản là không biết hút thuốc còn làm ra vẻ, thật sự là tức cười, cô có phải bị thiếu i ốt hay không thế?"
Lời nói của Dương Minh quả là cực kỳ ác độc thế nhưng hắn lại không sợ đắc tội với vị tiểu công chúa của gia tộc Hồ Điệp này, bổn ý của Dương Minh chính là có thể đùa bỡn, đắc tội chết vị tiểu công chúa này là tốt nhất, hai người đều mang theo kế sách ác độc gặp nhau, mục đích đương nhiên cũng giống nhau, có thể từ hôn.
"Phi, ngươi dựa vào cái gì mà dám mắng lão nương là thiếu i ốt!" Vương Tiếu Yên lập tức đứng bật dậy, chỉ vào mặt Dương Minh, giận dữ nói: "Ta xem ra ngươi mới bị thiếu i ốt đó!"
Bởi vì Vương Tiếu Yên đứng lên quá gấp, lại không quen với cái giày siêu cao gót này, cho nên lập tức mất thăng bằng, cho dù thân là sát thủ, nhưng mà với tư thế này rất khó bảo trì sa chân, trực tiếp ngã người về phía sau, đặt mông trên mặt đất, trông bộ dạng thật buồn cười!" Hừ, hừ hừ" Vương Tiếu Yên lập tức rên hừ hừ, đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.
"Hử?" Sau khi Dương Minh nghe Vương Tiếu Yên rên hừ hừ, hắn lập tức kinh ngạc! Thanh âm này sao lại quen thuộc vậy? Giống như là. Như là thanh âm của nữ nhân cùng mình ở thời khắc cao trào mà rên rỉ vậy, khiến ký ức của Dương Minh trỗi dậy.
Dương Minh tháo cái kính râm xuống, cẩn thận nhìn khuôn mặt của vị tiểu công chúa này! Lúc trước Dương Minh ôm ý niệm từ hôn trong đầu, một lòng muốn trở mặt với vị công chúa của gia tộc Hồ Điệp, cho nên nguyên bản cũng không có nhìn kỹ dáng vẻ, khuôn mặt của người này! Cho dù có đẹp như tiên cũng được mà có xấu vô cùng lại càng tốt, tất cả đều chẳng có bất kỳ quan hệ gì tới hắn! Nhưng mà hiện tại sau khi nghe thấy tiếng rên kia, hắn mới bắt đầu tập trung nhìn lại, nhìn thoáng cái, hắn không khỏi kinh hãi, tướng mạo của cô gái này giống như từ trong sương mù hoàn toàn thay đổi, nhưng mà khi xuyên qua lớp trang điểm kia, trái lại có phần quen thuộc, rất giống nhau với chủ nhân của tiếng rên rỉ kia! Hắn vận khởi dị năng rồi nhìn xuyên qua đám ngụy trang trước mắt, thấy rõ khuôn mặt thật sự của cô nàng. Ngay sau đó hai viên thủy tinh cầu trong tay Dương Minh" Cạch cạch" hai tiếng rơi xuống mặt đất, hắn bật thốt lên: "Yên Yên, là là.?"
Vương Tiếu Yên đang ôm lấy cái mông, bị đau tới mức chảy cả nước mắt, trong lòng rất khó chịu với tên hôn phu này, đang chuẩn bị đứng dậy to tiếng với hắn một trận để xả mối hận trong lòng, đột nhiên lại nghe thấy hắn hô tên của mình, hơn nữa lại rất thân mật, Vương Tiếu Yên thiếu chút nữa phát điên! Yên Yên là từ ngươi có thể gọi sao? Ngươi có quan hệ gì với ta? Chỉ có người thân nhất của ta mới được gọi, ngươi tính là gì? Vương Tiếu Yên đang muốn mở miệng phản bác, thế nhưng trong giây lát đột nhiên cảm thấy hai tiếng" Yên Yên" này lại có cảm giác quen thuộc nói không nên lời, dường như. hình như là. Vương Tiếu Yên nghĩ tới đây, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn vị hôn phu kia, thoáng cái, khiến nàng quá sợ hãi! Giờ phút này Dương Minh đã tháo cái kính râm ra, tuy đầu vẫn trọc lóc, quần áo trên người vẫn rất ác bá, thế nhưng lúc này, nàng có thể khẳng định hắn chính là Dương Minh.
"Dương Minh?" Vương Tiếu Yên không thể tưởng tượng nổi nhìn người nam nhân trước mắt này, chính vị hôn phu mà mình vô cùng chán ghét, tại sao lại giống Dương Minh đến thế? Ngoại trừ mái tóc ra, ăn mặc khác thường, những thứ khác ngay cả khuôn mặt cũng giống! Lúc trước hắn đeo kính râm, che hơn phân nửa khuôn mặt, Vương Tiếu Yên cũng không thấy được tướng mạo, thậm chí cũng không quan tâm! Bởi vì trong ý nghĩ của nàng, bộn dạng của người này chẳng hề có quan hệ với mình, cho nên nàng há có nhìn kỹ?
Cho nên Vương Tiếu Yên càng không chú ý tới vẻ ngoài của người này, cho dù nghe thanh âm của hắn có phần quen thuộc, cũng không có quá để ý, bởi vì ác niệm trong đầu đã khiến Vương Tiếu Yên rất chán ghét tên hôn phu này, nói chi là phân biệt thanh âm của hắn giống ai?
"Dương Minh, cái con thỏ nhỏ chết kia, lúc trước con không phải nhất định muốn từ hôn sao?" Còn không đợi Vương Tung Sơn trả lời, thanh âm hèn mọn bỉ ổi của Phương Thiên đã truyền tới, ngay sau đó Phương Thiên xuất hiện, nói: "Ta thành lập hôn ước cho con, tự nhiên có thể làm con thỏa mãn, hiện tại con có thỏa mãn hay không? Đại tiểu thư của gia tộc Hồ Điệp, không tệ đúng chứ?"
Phương Thiên nói với hắn nhưng ánh mắt lại chuyển tới người Vương Tiếu Yên, tiếng cười tựa như con vịt, sau đó ngây ngốc nhìn Vương Tiếu Yên: "Này. Lão Vương, đây là con gái lão à?"
"Nhìn xem đồ đệ của lão đi, sẽ biết đó có phải là con gái của tôi hay không." Vương Tung Sơn cười khổ, trái lại thật khó đoán tâm cơ của hai người tuổi trẻ này, có thể cùng nghĩ giống nhau, dùng cùng một loại biện pháp để khiến đối phương chán ghét nhau.
Phương Thiên nghe Vương Tung Sơn nói như vậy, lập tức cũng minh bạch dụng ý của Vương Tiếu Yên khi trang điểm như vậy, nàng có ý nghĩ giống y như Dương Minh. Nghĩ tới đây, lão ha ha cười nói: "Hai tiểu gia hỏa này thật là."
"Phương lão đầu, lão cố ý cười con hả?" Sắc mặt của Dương Minh đỏ lên, rất khó chịu.
"Hừ, lúc trước con cự tuyệt hôn ước mà ta đã sắp sẵn, lúc ấy sao con không suy nghĩ xem ta có vui hay không?"
Phương Thiên vừa trừng mắt phản bác nói: "Tốt lắm, hiện tại ta đồng ý cho các con từ hôn, hai người các con cũng đã gặp mặt, hiện tại nghiên cứu chuyện từ hôn thôi."
"Chú Phương, ngài cố ý chọc giận cháu hở?" Vương Tiếu Yên vừa thấy được thân ảnh Phương Thiên, cũng nhớ tới lần trước mình đi Vân Nam đã được gặp vị nam nhân thần bí kia, người này nguyên lai chính là Vua Sát Thủ đỉnh đỉnh đại danh Phương Thiên! Một người bình thường như vậy lại có thanh danh rất hiển hách, nhưng mà xem ra lão cũng hèn mọn bỉ ổi giống như cha mình, già mà không đứng đắn.
"Hai người các anh già rồi mà không biết xấu hổ à!" Giờ phút này Vương Nhược Thủy cũng bước vào, khi nàng ở bên ngoài phòng ăn, đã hoàn toàn thấy hết một màn phát sinh, lúc trước khi nghe được kế hoạch của Vương Tung Sơn, chẳng qua nàng cảm thấy hơi ác, sau khi chứng kiến cảnh này, nàng liền đi vào nói:
"Hai người các anh làm như vậy, rõ ràng là muốn chia rẽ bọn họ, các anh có biết hay không? Chuyện này sao có thể giỡn được chứ?"
Bởi vì lúc trước Vương Nhược Thủy cùng Phương Thiên đã phát sinh chuyện lầm lỡ, cho nên đối với chuyện này rất rõ, nàng không hi vọng chuyện này phát sinh trên người cháu gái, cho nên giờ phút này mới quyết liệt như vậy.