Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1395 : Lão Buffon muốn tới

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Lời của Kinh Tiểu Lộ, khiến Hứa Tiểu Bân cùng Bạo Tam Lập không thể không gật đầu đồng ý, quả thực nếu như Liễu Họa Mi muốn dùng chuyện này để đả kích Liễu Chiết Nam mà nói, trái lại đó là cơ hôi ngàn năm có một.



Thế nhưng, chuyện này cũng không quan hệ nhiều tới công ty, Liễu Họa Mi căn bản chẳng muốn quản, mặc kệ. Nếu không phải có chứng cớ là đoạn ghi âm phụ trợ, chỉ sợ Liễu Họa Mi sẽ không kiên nhẫn nghe tiếp.



"Mà sau khi tôi đưa ra bản xét nghiệm dấu vân tay, Liễu Họa Mi xác định bản hợp đồng là loại treo đầu dê bán thịt chó, lúc này trong mắt nàng ta mới có oán khí!" Kinh Tiểu Lộ nói: "Là loại oán khí rất nồng đậm, bởi vì phần hợp đồng bị sửa đổi đã triệt để chọc giận nàng, một khi phần hợp đồng này được thực thi, đối với công ty chỉ có trăm hại không có một lợi! Nàng rất rõ ràng, loại hợp đồng bất bình đẳng này, căn bản không cách nào tiếp tục, cho nên mới rất phẫn nộ. Chỉ có ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, mới khiến Liễu Họa Mi quan tâm, Kinh Tiểu Lộ đánh giá không có sai, cho dù là đối nghịch với Liễu Chiết Nam, cũng đều là bởi vì lợi ích của công ty, cũng không phải là ân oán cá nhân."



Hứa Tiểu Bân cùng Bạo Tam Lập cũng không khỏi động dung, nếu Liễu Họa Mi quả thật là người như vậy, quả thực thật đáng được kính nể! Tập đoàn Giang Duyên có người cầm lái như vậy, lo gì không thể phát triển thêm? Thế nhưng chỉ sợ ai cũng biết, Liễu Họa Mi muốn nắm hạch tâm quyền lực của tập đoàn Giang Duyên, căn bản là chuyện rất khó khăn.



"Đây cũng là điều tôi muốn xác định, là nguyên nhân mà Liễu Họa Mi có thể trợ giúp chúng ta." Kinh Tiểu Lộ thở phào nhẹ nhõm nói: "Đến hiện tại, xem như tôi mới bình tĩnh được a."



"Nếu không có cô giải thích, tôi còn đang lo lắng đấy." Bạo Tam Lập cũng cười nói: "Tiểu Lộ thật lợi hại!"



Kinh Tiểu Lộ cười khổ một chút, đối với lời tán dương của Bạo Tam Lập, nàng ngược lại không có bao nhiêu cảm giác hưng phấn: "Chỉ cần sau khi Dương ca trở về, biết được chuyện này, không có mắng chúng ta là tốt rồi."



"Đúng vậy, cô trái lại thì dễ nói rồi, Dương ca rất thương hương tiếc ngọc, nhưng còn tôi thì." Bạo Tam Lập cũng cười khổ.



Dương ca? Đây là lần đầu tiên Hứa Tiểu Bân nghe thấy cái tên này, thoạt nhìn ngay cả Bạo Tam Lập cũng thập phần kính sợ? Chẳng lẽ là Dương Minh trong miệng Liễu Ky Phi? Có lẽ là thế, nhưng mà đều là chuyện công ty nhà người ta, hiện tại Hứa Tiểu Bân cũng không phải là người của bọn họ, cho nên không tiện để hỏi.



"Hứa tổng, anh quen thuộc với thổ địa ở đây, giờ tìm một khách sạn, chúng ta nghỉ tạm, tuy ở đây cũng cách không xa Tùng Giang, thế nhưng cũng không gần, đi qua đi lại sẽ rất phiền toái." Kinh Tiểu Lộ nói với hai người ngồi sau.



"Kinh phó tổng, tôi xem chừng hiện tại cái chức giám đốc quản lý cũng hết rồi." Hứa Tiểu Bân ung dung nói, lại có chút tự diễu: "Gọi tôi là Tiểu Hứa hoặc là Tiểu Bân đều được, đừng gọi tôi là Hứa tổng nữa."
"A, thật không cần nói cho cha, để cha kinh ngạc một trận, ai bảo cha bày mưu hại chúng ta." Vương Tiếu Yên lại không cho là đúng, có phần giảo hoạt nói.



"Ha ha." Dương Minh nghe xong Vương Tiếu Yên nói, sau đó không khỏi cười to nói: "Phỏng chừng thật muốn cho lão một điều kinh ngạc!"



Rất nhanh Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên rửa mặt trang điểm, sau đó rời phòng đi xuống lầu, Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên còn có Vương Nhược Thủy đã sớm rời giường, giờ phút này ba người đang ngồi quanh bàn ăn.



Nhưng mà sắc mặt của Vương Nhược Thủy lại hơi hồng, nhìn thoáng qua một cái liền biết, hôm qua nhất định xảy ra chuyện. Mà cụ thể xảy ra chuyện gì, cũng không phải là khó tưởng tượng, Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được đáp án trong mắt đối phương, không khỏi ăn ý cười cười, mà vẻ mặt của Vương Tiếu Yên cũng không nhịn được mà đỏ lên.



Thật ra nàng cùng Vương Nhược Thủy bất quá cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi, tối hôm qua mình làm cái gì, cũng chỉ mình với Dương Minh là biết.



"Dương Minh, Yên Yên đã dậy rồi à?" Vương Tung Sơn nhìn Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên đi vào, cách xưng hô với Dương Minh cũng chuyển từ Dương Minh tiểu hữu biến thành kỳ danh luôn.



"Ừm, chú Vương, chào buổi sáng." Dương Minh mỉm cười bắt chuyện với lão, sau đó quay đầu nói với Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy: "Sư phụ, sư nương, chào buổi sáng a! Xem khí thế của hai người không tệ, tối hôm qua nhất định là ngủ rất ngon đây?"



"Hắc hắc!" Phương Thiên lão quỷ hèn mọn bỉ ổi cười, lão sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Minh? Nhưng mà lão thật cũng có chút đắc ý, đừng xem mình nhiều tuổi, thế nhưng hùng phong năm đó cũng không hề giảm nha!



Thế cho nên lão liền đánh mắt nhìn sang Vương Nhược Thủy, lớn tuổi như vậy mà còn rất mãnh liệt nha? Đừng xem Vương Nhược Thủy lớn tuổi, nhưng mà vẫn là hoa cúc khuê nữ đó, làm cho nàng rất buồn bực, đồng thời cũng mừng thầm, xem ra thân thể của Phương Thiên vẫn còn tốt lắm.



Vương Nhược Thủy bị Dương Minh trêu chọc như vậy, khuôn mặt lại càng thêm đỏ lự, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Minh, sau đó ho khan nói: "Dương Minh, Yên Yên ngồi xuống ăn điểm tâm đi!"