Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 14 : Kẻ cướp ngu ngốc

Ngày đăng: 09:41 19/04/20


"Chị Oánh, muộn như vậy, chị về nhà thế nào?" Dương Minh từ nhà xe lấy xe đạp ra, cùng Triệu Oánh đi tới trước cửa trường.



"Nhà của chị cũng không xa, ngay phía trước, trường học có tập thể cho giáo viên, bên trong có vài căn hộ đơn giản, cho giáo viên trẻ tuổi không có nhà ở lại" Triệu Oánh nói.



"Như vậy, em đưa chị về nhà, rồi em sẽ về" Dương Minh nói.



"Chị là giáo viên, còn muốn em đưa về sao? Đúng ra phải là chị đưa em về?" Triệu Oánh cười nói.



"Chị Oánh, chị mặc dù là cô giáo, nhưng cũng là phụ nữ. Muộn như vậy, em sao có thể yên tâm để chị một mình trở về chứ" Dương Minh cười khổ nói.



"A?" Triệu Oánh sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại. Đúng, mình chỉ lớn hơn cậu ta có ba tuổi mà thôi, bỏ đi mối quan hệ cô trò, mình cũng coi như bằng tuổi cậu ta. Con trai đưa con gái về nhà là chuyện hiển nhiên.



"Được rồi, dù sao cũng không xa, hai chúng ta đi bộ về" Triệu Oánh gật đầu nói.



Dương Minh vốn đang muốn mặt dày mời Triệu Oánh ngồi lên xe mình chở về, bây giờ lời này là không nói ra, đành phải dắt xe sóng vai cùng với Triệu Oánh đi về phía bóng đêm.



Đột nhiên, Dương Minh đưa tay kéo Triệu Oánh đang đi phía trước lại.



"A, em muốn làm gì?" Triệu Oánh giật mình, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Dương Minh, đột nhiên sợ hãi. Cậu ta không phải nghĩ muốn làm gì mình chứ? Nơi này tối om om, không có ai đi ngang qua, lại nghĩ đến ánh mắt Dương Minh hôm nay nhìn mình và thằng bé bên trong quần của cậu ta, Triệu Oánh không khỏi run người.



Dương Minh nhưng không có chú ý tới vẻ mặt biến hóa không chừng của Triệu Oánh, mà là nhìn về phía một thùng rác phía sau, nhỏ giọng nói: "Phía trước có người".




"Mày bảo tự tao đi lấy? Được, được. Mày đi lục soát thằng con trai kia, tao đi lục soát ả này" Thằng đầu tiên nghe xong hưng phấn nói.



Thằng thứ hai bây giờ đầu đầu tăm tối, như thế nào tìm một thằng ngu dốt làm cướp chứ? Vốn xem trong phim Thiên Hạ Vô Tặc trên TV thấy đám cướp rất ngu ngốc, vẫn tưởng rằng chỉ là điện ảnh. Không nghĩ tới, bây giờ còn đụng phải một người còn càng ngu ngốc hơn.



"Khụ. Trước hết giải quyết thằng con trai, sau đó đối phó với cô con gái!" Thằng thứ hai vội vàng nhắc nhở mục đích chuyến này của thằng thứ nhất.



"Hắc? Đúng, tao thiếu chút nữa thì quên, anh tao vừa nói với bọn tao cho thằng con trai này ăn đòn một trận" Thằng đầu tiên vỗ đầu nói, sau đó nhảy lên, chạy về phía Dương Minh.



Lời hắn nói Dương Minh có thể hiểu, nhưng đáng tiếc Triệu Oánh lại nghe không hiểu. Nàng còn tưởng rằng hai người chỉ nói mồm, cũng không để ý.



Dương Minh mấy năm qua đánh nhau suốt ngày không phải bỏ đi, ra tay không khỏi tàn nhẫn, đều là các vị trí yếu hại. Thấy thằng kia xông tới, Dương Minh không để hắn vào mắt, một cước đá ra.



Thằng nọ dáng người thấp nhỏ, một cước Dương Minh đá trúng mặt hắn, ngay lập tức làm mũi hắn đổ máu.



"A!" Một tiếng thét chói tai làm mọi người ở đây nhảy dựng lên.



Dương Minh bất đắc dĩ vỗ vỗ Triệu Oánh, nói: "Không có việc gì, không có việc gì".



Thì ra Triệu Oánh nhìn thấy bộ mặt đầy máu dữ tợn của thằng kia nên sợ hãi.