Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 141 : Giúp Lam Lăng như vậy

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


"Đừng có điên, mày ngu một mình đủ rồi, đừng có nghĩ Mộng Nghiên cũng ngu như mày" Dương Minh lắc đầu, vỗ vỗ vai Trương Tân nói: "Được rồi, đã được tao thu xếp, không cần lo lắng"



"Oa! Không phải sao? Ghê gớm vậy! Trần Mộng Nghiên đồng ý để hai vợ thờ một chồng" Trương Tân kinh hãi nói: "Như vậy ý đồ đen tối của mày được thực hiện rồi"



"Sao có thể được? To xác mà óc mày lại to như hạt nho vậy? Tao chỉ tạm thời gạt Mộng Nghiên thôi" Dương Minh nhún vai nói: "Tao nói Lam Lăng là em gái tao, nhờ tao mua băng vệ sinh giùm"



"Thì ra là thế, bất quá chuyện này không thể kéo dài" Trương Tân gật đầu nói: "Mày tính thế nào?"



"Còn thế nào nữa? Đi bước nào tính bước đo. Nói thật, tao cũng không ngờ chuyện lại đến nước này. Nhưng tao sẽ không từ bỏ một ai" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, tạm thời cứ để như vậy, giấu được bao lâu cứ giấu"



"Tốt, việc giữ bí mật giao cho tao, cam đoan hoàn thành nhiệm vu!" Trương Tân vỗ ngực nói: "Vì đại kế hai vợ thờ một chồng của lão đại, Trương Tân tao dù có chết cũng sẽ không tiết lộ!"



"Cái gì mà hai vợ thờ một chồng?" Trần Mộng Nghiên cầm theo hai bao băng vệ sinh ném vào trong xe, kỳ quái hỏi.



"Không có gì, chúng ta đang thảo luận một quyển tiểu thuyết truyenfull.vn" Dương Minh vội vàng nháy mắt với Trương Tân.



"Ừ, đúng đúng, là quyển truyện tên là" Thiên Sanh Ác Tương", tên tác giả dâm đãng này chính là một tên sắc lang" Trương Tân mở miệng mắng.



"Về sau không được xem những truyện không lành mạnh như vậy nữa!" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh.



Ba người cùng nhau đến quầy tính tiền, Trương Tân móc bóp ra nói: "Để tôi tính cho, ba tôi là thành viên ở đây, được ưu đãi nhiều lắm. Để cho tôi, nếu không lại quá hạn thì cũng như không"



"Hả? Cái này được sao?" Trần Mộng Nghiên do dự, nếu Dương Minh trả tiền thì không sao. Nàng có thể chấp nhận được, nhưng Trương Tân nói thế nào cũng là người ngoài.



"Không sao đâu, để hắn trả đi" Dương Minh tỉnh bơ đáp, làm cho Trần Mộng Nghiên không thể nào hiểu được tình bạn giữa con trai với con trai.



"Đúng vậy, anh em mà, trừ vợ là không thể cùng hưởng, mọi thứ còn lại đều có thể hưởng chung" Trương Tân nhếch miệng cười đáp lại cái trừng mắt của Trần Mộng Nghiên.



Mặt của Trần Mộng Nghiên đỏ lên, đương nhiên là hiểu Trương Tân đang nói nàng, tùy tiện nói: "Đáng ghét"



Tính tiền xong, Dương Minh lấy hai gói băng vệ sinh ra, còn lại tất cả nhét vào trong một túi đồ, dù sao Trương Tân cũng có xe, hắn không muốn để Trần Mộng Nghiên xách nhiều thứ như vậy.
"Lăng Lăng, em nghĩ cái gì vậy hả? Anh đến tìm em không phải là vì chuyện kia" Dương Minh biết Lam Lăng không có ý đó, nhưng vẫn giải thích: "Thật ra thì anh có thể thấy em, ôm em cũng đã rất thỏa mãn. Hai ta cũng không cần phải làm cái kia cũng được"



"Ấy, em chỉ muốn để anh yên tâm đi chơi thôi, không có ý khác đâu" Quả nhiên, Lam Lăng vội nói.



"Ừ, em biết tâm ý của anh thì tốt rồi" Dương Minh ôm lấy Lam Lăng, nhẹ nhàng hôn.



Thật ra thì … phụ nữ tới ngày rồi rất dễ dàng sinh ra xúc động, Lam Lăng bị khơi dậy tình dục, ánh mắt cũng trở nên mê ly: "Em muốn …"



Dương Minh hoảng sợ, vội vàng buông Lam Lăng ra, nói: "Đừng làm bậy, không được lấy thân thể của em ra nói giỡn"



Lam Lăng bị Dương Minh quát, lập tức bừng tỉnh, lè lưỡi ra dọa lại.



Càng như thế, Dương Minh càng yêu thương Lam Lăng hơn. Có vài chổ Lam Lăng rất khôn khéo, nhưng lại có vài chổ ngu ngốc một cách đáng yêu. Đây là một cực phẩm có đặc điểm trọng yếu.



Buổi tối về đến nhà, Dương Minh liền cảm giác được bầu không khí lễ hội.



Đúng vậy, Dương Minh không quan tâm đến thành tích thi cử của mình, nhưng lại có người quan tâm. Dương Minh có thể tự tin đậu vào đại học Tùng Giang 100%, nhưng cha mẹ của hắn lại không kiên định như vậy.



Cho nên, khi Dương Minh đi về từ trường, Dương Đại Hải liền gọi điện lên tổng đài để hỏi điểm, biết được thành tích của Dương Minh là 697.5, Dương Đại Hải và Dương Mẫu vô cùng cao hứng.



Thành tích này, vào kinh được rồi.



Cho nên, tối hôm nay, Dương Đại Hải và Dương Mẫu liền mở một bàn tiệc chúc mừng.



"Đại Minh, con chuẩn bị vào trường nào?" Dương Minh vào cửa, Dương Mẫu liền hỏi: "Thanh Hoa Bắc Đại?"



"Thanh Hoa Bắc Đại?" Dương Minh sửng sốt, nói: "Mẹ, con không muốn vào kinh"



"Cái gì? Không muốn vào kinh?" Dương mẫu nhíu mày.